Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 689: Thực không phải là nói đùa

Lưu Đan cuối cùng cũng thu lại tâm tư chơi đùa với bốn tiểu nữ hài này, bởi vì nàng cuối cùng cũng ý thức được đây không phải là bốn nữ hài bình thường, cho nên nàng cũng không do dự nữa mà đồng dạng đưa cho chúng tiền thuê nhà trong ba ngày.
Lạc Doãn Hàn cũng như vậy, cứ như thế bốn tiểu nha đầu dã thu được 3600 tệ tiền nhà.
-Mỗi người 900 tệ, chúng ta đi dạo phố thôi! – bốn tiểu nha đầu chia tiền ngay trước mặt mọi người rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
-Bọn nhỏ nói muốn ném chúng ta xuống núi hình như không phải là nói đùa? – Đường Kim nhìn Trình Lâm có chút ngây ngốc hỏi.
Trình Lâm nghiêm túc gật đầu:
-Thực sự không phải là nói đùa.
Chưa hết, nàng còn bổ xung một câu:
-Nhưng mà các người yên tâm, bọn nhỏ có biện pháp để ném các người xuống núi cũng sẽ không bị ngã chết.
Yên tâm?
Nghe được lời này Lưu Đan mới phát hiện mình càng không yên tâm.
-Bọn nhỏ rốt cục có lai lịch gì thế? – Châu Phi nhịn không được hỏi.
-Bọn chúng a, chính là bốn siêu cấp tiểu ma nữ do Đường Kim bồi dưỡng ra đó. – Trình Lâm cười khổ một cái:
-Tóm lại các người đừng có bị vẻ bề ngoài xinh xắn đáng yêu của chúng lừa, các người chỉ cần biết một việc thì sẽ hiểu được chúng đáng sợ bao nhiêu.
-Việc gì thế? – Lưu Đan vội vàng hỏi.
-Đến Đường Kim cũng phải sợ bọn chúng. – trên mặt Trình Lâm lộ ra biểu tình cổ quái:
-Vừa rồi không phải ta đã nói với các người rồi sao? Đường Kim chính vì sợ con gái nuôi của mình nên mới chạy mất đó.
Ba người đều phát ngốc, đến Đường Kim cũng phải sợ? Trên đời này thực sự có người mà đến Đường Kim cũng phải sợ sao?
-các người cũng không cần quá lo lắng, bản tính của bọn nhỏ không xấu, hơn nữa các người cũng đều là người mình cả, bọn nhỏ sẽ không làm gì các người đâu. – Trình Lâm an ủi mọi người một câu tránh cho ba ngườ bị dọa sợ.
Trình Lâm vừa nói như thể ba người mới đồng thời thở phù ra một hơi, chỉ là Lưu Đan vẫn có chút buồn bực, không dễ gì gặp được bốn tiểu nha đầu xinh xắn đáng yêu như vậy, vốn nghĩ sẽ cùng chúng chơi đùa một phen, bây giờ xem ra là không được rồi.

Đường Kim quay lại tổ ấm tối hôm qua của hắn, lúc này trên giường lớn vẫn còn hai cỗ ngọc thể trắng toát vô cùng hấp dẫn đang nằm đó, Hàn Tuyết Nhu và Kiều An An vẫn đang ngủ say, bên cạnh chiếc giường là Tống Oánh đã mặc lại quần áo và đang đả tọa tu luyện.
Thế giới của Tống Oánh rất đơn giản, việc cần làm mỗi ngày của nàng căn bản chỉ có hai việc, một là bồi tiếp Đường Kim, hai là tu luyện, đối với nàng mà nói thì Đường Kim vẫn luôn là quan trọng nhất, khi Đường Kim tới nàng tự nhiên sẽ đình chỉ luyện công, khi Đường Kim không có ở đây nàng lại lập tức trở về trạng thái luyện công.
Mà bây giờ khi Đường Kim vừa xuất hiện thì nàng đã lập tức mở mắt ra, trên mặt lộ ra một nụ cười đằm thắm sau đó liền nhào vào lòng Đường Kim.
-Nàng không cần phải mỗi ngày đều khắc khổ luyện công như thế đâu. – Đường Kim khẽ ôm lấy vòng eo thon thả của Tống Oánh, có chút đâu lòng nói:
-Ta biết nàng vẫn luôn muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, tư chất của nàng cũng rất tốt, tự mình tu luyện xác thực cũng rất nhanh, chỉ có điều là bây giờ nàng không cần phải mỗi ngày đều tu luyện nữa đâu, bỏi vì ta rất nhanh sẽ có thể luyện chế ra đan dược cho nàng dùng, như vậy có thể bù đắp rất nhiều thời gian tu luyện cho nàng.
-Ta tự mình tu luyện sau đó lại dùng đan dược, như thế hiệu quả sẽ không phải là tốt hơn sao? – Tống Oánh nhẹ nhàng nói.
-Xác thực là tốt hơn một chút, chỉ là sự khác biệt này cũng không quá rõ ràng. – Đường Kim gật đầu:
-Ta chỉ không hi vọng mỗi ngày nàng đều sống trong trạng thái tu luyện mà thôi, tu luyện là một việc vừa khô khan vừa nhàm chán, thực ra bây giờ Tiên thiên độc thể của nàng đã hoàn toàn bị khống chế, nàng hoàn toàn có thể sống một cuộc sống như người bình thường ví dụ như ra bên ngoài đi chơi, dạo phố mua sắm… tất cả đều có thể, không cần ngày nào cũng đóng cửa ở trong nhà khổ luyện.
Khẽ ngừng một chút Đường Kim lại bổ xung:
-Oánh Oánh bảo bối, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, nàng không cần phải tự giam mình trong thế giới nhỏ của mình đâu, ngẫu nhiên có thể ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa.
-Ta hiểu. – Tống Oánh nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt baby tuyệt mỹ của nàng xuất hiện thêm vài tia thần thái tươi sáng:
-Ta biết chàng thương ta, nhưng mà ta thực sự thích cuộc sống như thế này, bây giờ đã không giống như trước, trước kia ta buộc phải thu mình trong căn phòng dưới lòng đất không thể đi đâu được, nhưng bây giờ là ta tự mình muốn ở yên đây, ta thích sống như thế này đơn giản chỉ vì ta thích, đối với ta thì nơi này mới là tốt nhất.
Đem đôi môi anh đào của mình khẽ chạm nhẹ lên mặt Đường Kim một cái, Tống Oánh tiếp tục nhẹ nhàng nói:
-Thế giới rất rộng lớn nhưng ta chỉ cần thế giới nhỏ này của mình mà thôi, trong thế giới của ta có chàng là đủ rồi.
Trong thế giới của ta có chàng là đủ rồi! chỉ một câu nói đơn giản như thế nhưng lại bao hàm cả một mối thâm tình toàn tâm toàn ý không có chút tạp niệm của Tống Oánh với Đường Kim.
Đường Kim vô thức khẽ siết chặt vòng tay, đem thân thể mềm mại của nàng ôm càng chặt hơn, có thể gặp được nữ nhân như thế này đã đủ để hắn tin rằng mình là người may mắn nhất trên đời này rồi…

Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu đều ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy, sau đó hai nàng cùng nhau xuống bếp nấu bữa trưa, hôm nay là thứ bảy, Kiều An An không cần đi làm, Hàn Tuyết Nhu cũng không cần đi học, bọn họ hẹn nhau sẽ cùng đi dạo phố, hơn nữa lần này họ còn kéo theo cả Đường Kim.
Theo hai người nói thì tủy rằng hai người cùng đi với nhau sẽ càng cảm thấy tự tại hơn nhưng mà ít nhất cũng phải có người đánh giá y phục cho các nàng lúc các nàng thử đồ chứ.
Thế là buổi chiều hôm ấy Đường Kim liền phát hiện mình bị biến thành một chuyên gia đánh giá quần áo cmnr.
-Chồng xem bộ này của ta có đẹp không?
-Đẹp
-Ông chủ, cái này ta mua!
-Đường Kim, ta mặc đồ này có đẹp không?
-Rất đẹp.
-Ông chủ, đem mấy món này đều gói lại cho ta.
… Cả buổi chiều trong những cửa hàng quần áo lớn trên những con phố sầm uất ở Ninh Sơn đều có thể nghe được những lời như vậy, cũng không biết là có phải do hai người đều nghĩ rằng do hai năm nay Đường Kim chưa mua quần áo cho các nàng nên phải bù lại hay không, tóm lại là suốt một buổi chiều số lượng quần áo mà hai người mua đã sắp vượt qua hai con số, tất nhiên là lúc hai người không ngừng thử quần áo mới thì số quần áo đã mua sẽ giao cho Đường Kim quản rồi.
Chiều nay Đường Kim cũng nhận được không ít ánh mắt hâm mộ và đố kị, một nam nhân đưa hai siêu cấp đại mỹ nữ đi mua quần áo có thể không được người khác hâm mộ hoặc bị người ta đố kị sao?
Đương nhiên là không chỉ có hâm mộ và đố kị, còn có vài người âm thầm khinh bỉ Đường Kim, thấy hắn đang phải ôm một đống túi lớn túi nhỏ, không ít nam nhân vừa đố kị vừa khinh bỉ hắn, con hàng này đúng là có tiền mà ngu, chắc chỉ có loại ngu đần như hắn mới cho rằng mua nhiều y phục như thế cho hai đại mỹ nữ thì có thể cùng các nàng chơi trò song phi chăng?
Đương nhiên nếu như mấy người này biết được thật ra Đường Kim đã từng song phi với hai nàng thì sợ rằng bọn họ sẽ đố kị tới mức đập đầu xuống đất mà tự tử mất.
Bất tri bất giác đã tới hơn năm giờ chiều mà Kiều An An và Hàn Tuyết Nhu dường như còn chưa biết chán, ở đây một lúc ở kia một lúc, đi hết chỗ này đến chỗ khác, bây giờ hai nàng mỗi người đang mặc một chiếc áo khoác lông chồn đứng trước mặt Đường Kim.
-Chồng!
-Đường Kim!
Hai người mỗi người hô lên một câu sau đó cùng đồng thanh:
-Có đẹp không hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận