Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 789: Rèn luyện thân thể

-Mưu sát? – Đường Thanh Thanh khẽ chau mày, sau đó tự mình lẩm bẩm:
-Nếu thực sự là mưu sát thì không có cách nào để điều tra a, Ngũ Hưng Sơn đã được đệ giải độc rồi, bây giờ giống như đã không còn là người bị hại, ta cũng không thể nào nói với hắn vừa rồi hắn mới trúng độc.
Khẽ do dự một chút, Đường Thanh Thanh lập tức làm ra quyết định:
-Trước tiên không quản có phải là mưu sát hay không, ta phải xác định lại xem nơi này có ngộ độc thực phẩm không.
Đường Thanh Thanh vừa dứt lời thì liên lấy điện thoại ra gọi về cục cảnh sát, để bên cục phát vài người tới giúp đỡ điều tra, còn nàng thì vùng ra khỏi vòng tay của Đường Kim rồi tiến vào bên trong tiệm mì.
Đường Kim không tiến vào, đương nhiên hắn cũng không rời đi, bây giờ hắn chẳng có việc gì để làm, chỉ đứng một bên nhìn Đường Thanh Thanh yêu cầu mấy vị khách ngừng ăn rồi bắt đầu tra chủ quán một số vấn đề.
Khoảng mười phút sau phía cục cảnh sát điều tới thêm hai cảnh sát nữa hỗ trợ Đường Thanh Thanh điều tra, khoảng nửa tiếng sau thì quá trình điều tra mới tạm coi là sơ bộ hoàn thành.
-Tiểu đệ, đệ đoán không sai, đây không phải là ngộ độc thực phẩm, rất có khả năng là mưu sát. – Đường Thanh Thanh cuối cùng cũng quay lại bên cạnh Đường Kim:
-Quán mì này sinh ý cũng không tính là tốt, từ sáng tới giờ chỉ có không tới 10 khách nhân, đại bộ phận đều là người quen, vừa rồi ta đều đã liên lạc được, mấy người này đều không có vấn đề gì, Ngũ Hưng Sơn cũng là một khách quen ở đây, bình thường hắn thường ăn sáng ở nhà, bất quá khi vợ hắn không ở nhà thì hắn sẽ ăn ở bên ngoài, mỗi lần cơ bản là đều ăn ở quán mì này. Chỉ còn hai vị khách lạ, một nam một nữ, có lẽ là một cặp tình lữ, bây giờ chỉ còn hai người này chưa thể tìm ra thôi.
Khẽ ngừng một chút, Đường Thanh Thanh lại nói:
-Bất quá, nếu như là mưu sát thì đôi nam nữ này là khả nghi nhất, theo ông chủ nói thì lúc đó đôi nam nữ kia cũng giống như Ngũ Hưng Sơn, đều gọi mì thị bò, hơn nữa ba bát mì đó cùng được nấu chung một nồi, nam nhân kia bưng hai bát mì ra, nữ nhân thì lại giống như nhầm lẫn gì đó mà quay lại đổi bát khác, bát cũ của cô ta chính là bát mà Ngũ Hưng Sơn ăn, trong thời gian này rất có khả năng bọn họ đã ra tay hạ độc.
Nói nhiều như vậy nhưng Đường Thanh Thanh lại phát hiện Đường Kim không có một chút phản ứng, nàng không nhịn được trắng dã mắt nhìn hắn một cái:
-Này, tiểu đệ, đệ đang nghĩ cái gì đó? Tỷ đang nói chuyện với đệ đấy!
-Thanh tỷ, ta không nghĩ gì hết, ta chẳng phải là đang chăm chú nghe tỷ nói sao? – Đường Kim mặt vô tội nói.
-Vậy đệ không phát biểu một chút ý kiến của mình sao? – Đường Thanh Thanh khẽ hừ một tiếng:
-Ta nói với đệ nhiều như vậy chính là muốn hỏi cách nhìn của đệ, đệ là cao thủ hạ độc, đối với thủ pháp hạ độc chắc chắn phải rõ ràng hơn ta!
-Thanh tỷ, ta không phải cao thủ, ta là một đời Độc vương, nói tới trình độ hạ độc thì ai cũng không ăn nổi ta đâu. – Đường Kim nghiêm túc nói, cuối cùng còn cảm khái một câu:
-Cao thủ đã rất tịch mịch rồi, Độc vương vô địch như ta càng là tịch mịch vô đối a!
-Này, tiểu đệ chết tiệt, thực tế một chút đi, đệ nghĩ ai mới là kẻ hạ độc? – Đường Thanh Thanh có chút cạn lời, tên gia hỏa này có phải là thích tự sướng từ bé không, ít nhất thì nàng quen hắn đã ba năm rồi mà chẳng thấy hắn thay đổi chút nào.
-Thanh tỷ, không phải ta không muốn cho tỷ ý kiến, chỉ là đối với loại cao thủ trong cao thủ như ta thì hạ độc thực sự quá đơn giản, ta chỉ cần đứng ở đây cũng có thể hạ độc với tất cả mọi người đang ở trong quán ăn, cho nên trên lý thuyết thì người hạ độc nói không chừng căn bản không ăn mì, chỉ cần đi qua quán mì là được. – Đường Kim không nhanh không chậm nói, nghe lí do của hắn cũng khá là có lý.
Chỉ là không đợi Đường Thanh Thanh kịp lên tiếng thì Đường Kim lại lập tức đập tan kết luận này:
ấ ắ ể ế ắ ắ ế ề-Đương nhiên là Thanh tỷ, trình độ hạ độc của bọn chúng có lẽ là rất kém, độc dược cũng chỉ là loại cùi bắp, không thể nào là cao thủ được, nếu như là cao thủ, chắc chắn sẽ không dùng phương thức kém sang như vậy, vì thế nên suy luận của tỷ không hề sai, đôi nam nữ kia chính là hung thủ!
-Tiểu đệ, đệ bây giờ thích nói nhiều lời thừa như vậy sao? – Đường Thanh Thanh có chút dở khóc dở cười:
-Đệ đây là đang lãng phí thời gian của ta, còn lãng phí cả nước bọt của đệ nữa!
-Không có biện pháp, ai bảo bây giờ ta đang buồn chán chứ? – Đường Kim ra vẻ vô tội nói:
-Bất quá, Thanh tỷ, nếu như tỷ không muốn ta lãng phí nước bọt thì kì thực vẫn còn một cách khác.
-Mặc kệ là cách gì ta đều không muốn nghe, cách của đệ nhất định không phải là chuyện tốt. – Đường Thanh Thanh nhanh chóng nói:
-Thôi vậy, ta về cục trước đây, đệ tự tìm chỗ chơi đi!
Đường Thanh Thanh nói xong liền bỏ lại Đường Kim, một mình chạy về hướng cục cảnh sát.
Chỉ là nàng mới chạy được độ trăm mét thì bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn liền thấy Đường Kim đang không nhanh không chậm theo đuôi nàng.
-Tiểu đệ, đệ làm gì đó? – Đường Thanh Thanh vừa chạy vừa buồn bực hỏi.
-Rèn luyện thân thể a! – Đường Kim cười hì hì đáp.
-Đệ còn cần phải rèn luyện thân thể sao? – Đường Thanh Thanh không biết nói gì hơn.
-Một vĩ nhân từng nói, chúng ta phải rèn luyện thân thể, bảo vệ nữ nhân, nữ nhân của ta nhiều như thế, ta đương nhiên là cần rèn luyện thân thể rồi. – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói.
-Đệ lại nhét chữ vào miệng vĩ nhân rồi, đó là rèn luyện thân thể để bảo vệ tổ quốc! – Đường Thanh Thanh lườm Đường Kim một cái.
-Thanh tỷ, nếu như nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, làm sao mà bảo vệ được tổ quốc đây? Cho nên bảo vệ nữ nhân của mình mới là quan trọng nhất. – Đường Kim nghiêm trang nói.
-Vậy tỷ tỷ ta có phải là không cần phải bảo vệ không? – Đường Thanh Thanh khẽ hứ lên một tiếng, dường như có chút ghen ghen.
-Thanh tỷ, tỷ có thể từ tỷ tỷ chuyển chức sang vợ a! – Đường Kim cười xán lạn, sau đó đột nhiên như nghĩ tới gì đó:
-Phải rồi, thanh tỷ, ta vừa mới thành lập một môn phái gọi là Đường Môn, bây giờ vẫn còn thiếu một vị môn chủ phu nhân, tỷ có muốn ứng tuyển không?
-Ta mới không có hứng thú! – Đường Thanh Thanh hừ một tiếng, sau đó lại nhịn không được hỏi:
-Tiểu đệ chết tiệt, đệ làm gì đó, đệ không thể cùng chạy sóng vai với ta sao? Làm gì mà cứ phải tụt lại phía sau một đoạn thế?
-Thanh tỷ, có một nam nhân vĩ đại từng nói, lên cao mới nhìn xa được. – Đường Kim vẫn chạy phía sau Đường Thanh Thanh, không nhanh không chậm nói.
-Cái này liên quan gì tới lên cao nhìn xa chứ? – Đường Thanh Thanh có chút tan vỡ, tư duy của tiểu đệ này lúc nào cũng nhảy vọt như vậy.
-Có quan hệ a, lên cao nhìn xa thực chất là để ngắm phong cảnh. – Đường Kim cười hì hì:
-Nhưng mà một nam nhân vĩ đại khác tên Đường Kim lại nghĩ rằng, tụt lại phía sau mới là ngắm phong cảnh, hơn nữa còn là phong cảnh đẹp nhất thế gian.
-Ngắm phong cảnh? – Đường Thanh Thanh vừa chạy vừa nhìn ánh mắt của Đường Kim, sau đó nàng cuối cùng cũng phát hiện ra hắn đang ngắm thứ gì, sắc mặt nàng khẽ đỏ lên, nàng lập tức dừng bước, quay lại hung hăng nhìn Đường Kim:
-Tiểu đệ háo sắc, đệ đang nhìn gì đó?
-Nhìn phong cảnh a! – Đường Kim hồn nhiên nói, sau đó còn giả bộ ngây thơ:
-Thanh tỷ, tỷ chạy bộ như thế là không đúng, sao có thể dừng lại giữa chừng được chứ, phải chạy liên tục 30 phút mới được nghỉ, như thế mới đốt cháy được kalo, mới coi là chân chính rèn luyện thân thể a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận