Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 874: Từ đâu chui ra

Kì thực không chỉ Tống Ngọc Đan kinh ngạc mà đến cả Đường Kim cũng có chút bất ngờ, tuy rằng hắn tin chắc Ninh Tâm Tĩnh sẽ thắng nhưng hắn thực không nghĩ tới nàng lại có thể chiếm ưu thế lớn như thế, theo dự liệu của hắn thì lúc mới bắt đầu Ninh Tâm Tĩnh do thiếu kinh nghiệm nên chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Tống Vân Phong, nhưng dù sao tu vi của nàng cũng cao hơn hắn một bước, trải qua một thời gian làm quen nàng nhất định có thể chiếm được thượng phong, cuối cùng đợi nàng quen thuộc hết với cách đánh của Tống Vân Phong, tới lúc đó nàng có thể triệt để khống chế cục diện, đem Tống Vân Phong diệt sát.
Nhưng trên thực tế sự tình không có phức tạp như vậy, ngay từ lúc bắt đầu Ninh Tâm Tĩnh đã vững chãi chiếm được thế chủ động, đến tận bây giờ còn chưa tới nửa canh giờ nhưng chiến thắng đã ở trước mắt nàng.
-Phanh! – Ninh Tâm Tĩnh lại vỗ trúng một chưởng lên vai Tống Vân Phong, thân hình hắn loạng choạng thối lui, bộ dáng càng thêm thê thảm.
Lúc này trong lòng Ninh Tâm Tĩnh đang nghĩ tới một người, nhưng người này lại không phải Đường Kim mà là Tần Thủy Dao, sở dĩ nàng có thể dễ dàng khống chế được cục diện như vậy một phần lớn là nhờ thiên phú của Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao có thiên phú chỉ cần nhìn một cái là lập tức ghi nhớ chiêu thức, bất kì thủ đoạn công kích khó tưởng nào nàng cũng đều có thể mô phỏng, mấy năm nay nàng thông qua đủ loại phương thức, thậm chí xem cả phim cổ trang để học tập các loại chiêu thức, tự mình cũng sáng tạo ra không ít quái chiêu, bởi vì trước đây không thể nào tiến bộ trên tu vi nên nàng chỉ cảnh sát thẻ đem tất cả nỗ lực của mình dồn vào phương diện kĩ xảo.
Sau khi Tần Thủy Dao tu luyện thành công Thánh Thủy Quyết, rất nhiều chiêu thức trước đây nàng chỉ có thể nghĩ ra mà không tài nào thực hiện nổi cũng đã được nàng hiện thực hóa, mà trong Tiên môn, thủ đoạn tấn công của mỗi người tuy rằng nhìn như khác nhau nhưng cuối cùng vẫn có một điểm chung, Tần Thủy Dao hiện tại không hề nói ngoa nàng đã nắm chắc hết tất cả các thủ đoạn công kích. (DG: tất nhiên là trừ Vỗ mông đại thủ pháp của Đường Kim ra).
Đoạn thời gian gần đây Tần Thủy Dao vẫn luôn chuyên tâm bồi luyện cùng Ninh Tâm Tĩnh, nàng tự nhiên là sử dung tất cả những gì mình biết ra giúp Ninh Tâm Tĩnh, đồng thời dạy Ninh Tâm Tĩnh cách đối phó với tất cả những thủ đoạn kia. Đợi đến khi Ninh Tâm Tĩnh lên đài quyết chiến, mỗi lần Tống Vân Phong xuất ra một chiêu đối với Ninh Tâm Tĩnh mà nói đều giống như đã được gặp qua, thậm chí còn có thể nó là khá quen thuộc, cứ như vậy nàng đối phó một cách tương đối nhẹ nhàng.
-Không thể nào, không thể nào… - Tống Vân Phong đột nhiên điên cuồng hét lên:
-Ninh Tâm Tĩnh, cô rốt cuộc là dùng yêu thuật gì? Tại sao cô có thể trở nên cường đại trong một thời gian ngắn như vậy?
-Tống Vân Phong, mấy tháng trước ta đã từng nói với ngươi, trước đây là ta đánh giá ngươi quá cao rồi, nhưng bây giờ ta sớm đã biết, kì thực ngươi chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi. – thanh âm nhàn nhạt của Ninh Tâm Tĩnh truyền vào tai Tống Vân Phong:
-Năm đó cha mẹ ta chết dưới tay ngươi quả thật là không đáng, hôm nay ta sẽ dùng máu tươi của ngươi để tế bái cha mẹ mình!
Hai từ tế bái vừa ra khỏi miệng, Ninh Tâm Tĩnh liền vỗ ra một chưởng, một chưởng này thế như phong vũ, lực lượng cường đại như bài sơn đảo hải cuốn về phía Tống Vân Phong!
-Vân Phong, lên đường bình an. – Tống Vân Sơn nhẹ nhàng than một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia đau khổ, cho dù hắn không phải là người trong Tiên môn, nhưng hắn cũng có thể phán đoán được lần này đệ đệ của mình khó mà thoát được một kiếp.
Tống Ngọc Đan buồn bã thở dài một tiếng quay đầu đi, đó dù sao cũng là tam thúc của nàng, cho dù lần này gia tộc đã lựa chọn từ bỏ hắn,n hưng nàng vẫn không muốn tận mắt nhìn thấy hắn tử vong.
-Ựa! – đúng vào lúc này, một tiếng kêu trầm đục vang lên, một đạo thân ảnh yểu điệu thướt tha bay ngược lại.
Sắc mặt Đường Kim khẽ biến, đột nhiên biến mất tại chỗ, vươn tay ôm lấy đạo thân ảnh kia vào trong lòng, mà dường như cùng với lúc đó, Tống Vân Sơn, Tống Ngọc Đan, còn có cả mấy người Băng Tuyết Liên, Thu Phong Hàn đều nhìn Đường Kim, trên mặt là biểu tình vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, đây rốt cuộc là có chuyện gì sảy ra?
Mắt thấy cái chết của Tống Vân Phong đã thành định cục, nhưng đúng vào lúc này cư nhiên lại phát sinh một biến hóa cự đại, người bị trấn bay không vậy mà lại là Ninh Tâm Tĩnh, người vẫn luôn chiếm thế thượng phong từ đầu đến giờ!
Quan chúng dưới trường thành cũng lập tức huyên náo hẳn lên, Đường Kim sắp thua sao?
Bọn họ không biết Ninh Tâm Tĩnh từ đầu tới giờ đều chiếm thượng phong, bọn họ chỉ biết Ninh Tâm Tĩnh dường như đã thụ thương, xem ra nàng không phải là đối thủ của Tống Vân Phong.
-Tên ngu ngốc kia, ngươi ở đâu chui ra? – Đường Kim một tay ôm lấy eo Ninh Tâm Tĩnh, ánh mắt rơi trên người một trung niên nam nhân, ngữ khí băng lãnh nói.
Ninh Tâm Tĩnh chỉ là bị trấn bay, căn bản không hề thụ thương, nhưng điều này làm Đường Kim vô cùng bất mãn, tên vương bát đản kia ở đâu chui ra, dám làm loạn ngay thời khắc quan trọng?
Còn mấy người Thu Phong Hàn thì lúc này mới minh bạch, vừa rồi không phải Ninh Tâm Tĩnh đánh không lại Tống Vân Phong mà là có một trung niên nam nhân mới xuất hiện đảo loạn thế cục.
-Hoa tiền bối, người đây là có ý gì? – Tống Ngọc Đan trực tiếp chất vấn.
Tuy rằng Đường Kim không nhận thức trung niên nam nhân kia, nhưng Tống Ngọc Đan và Thu Phong Hàn đều biết hắn, người này chính là tới từ Cửu Hoa Sơn, trưởng lão Hoa Thiên Thành.
-Không có sự đồng ý của trưởng lão hội, ai cũng không thể tự ý quyết đấu. – Hoa Thiên Thành lạnh lùng quét mắt nhìn chúng nhân một cái, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại trên người Tống Ngọc Đan:
-Sao hả, ta cứu người Thiên Đạo Môn các ngươi, càng là cứu thúc thúc của Mẫu Đơn tiên tử một mạng, các người còn muốn truy cứu trách nhiệm của ta?
-Hoa tiền bối, đây là việc riêng của Tống gia ta, cũng là việc riêng của Thiên Đạo Môn, không liên quan gì tới Cửu Hoa Sơn các người. – Tống Ngọc Đan phi thường tức giận, nàng vốn cho rằng người của Cửu Hoa Sơn sớm nhất cũng phải đợi tới sau khi quyết chiến kết thúc mới xuất hiện, nàng thế nào cũng không nghĩ tới Hoa Thiên Thành sẽ nhảy ra đảo loạn thế cục vào đúng thời khắc quan trọng nhất.
-Vân Phong huynh, cháu gái này của huynh dường như rất muốn huynh chết thì phải! – Hoa Thiên Thành quay đầu nhìn Tống Vân Phong, nhàn nhạt nói.
Tống Vân Phong đứng trên tường thành, sắc mặt tái nhợt, thần tình vô cùng thê thảm, hắn nhìn Tống Ngọc Đan một cái, trong phát xuất hiện vẻ phẫn nộ:
-Ngọc Đan, ngươi hi vọng ta chết đến thế sao? Thảo nào ta cứ cảm thấy kì quái, tại sao Ninh Tâm Tĩnh lại quen thuộc với những chiêu thức của ta đến vậy, thì ra là điệt nữ ngươi sớm đã bán đứng ta.
-Vân Phong, Ngọc Đan sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. – Tống Vân Sơn trầm giọng nói:
-Nhưng trận quyết đấu này lúc đầu là do ngươi đồng ý, thậm chí ngươi còn yêu cầu nó đáp ứng, nam nhân dám làm dám chịu, thân là con cháu Tống gia càng phải có trách nhiệm, hiện tại ngươi thế này thực sự là đang làm khó ta.
-Nhị ca, ý của huynh là để mặc ta chết sao? – Tống Vân Phong quay đầu nhìn Tống Vân Sơn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tống Vân Sơn còn chưa đáp thì Đường Kim đã lên tiếng:
-Tên ngu ngốc của Cửu Hoa Sơn kia, ngươi muốn chết lắm có phải không?
-Tiểu bối vô tri không biết lớn nhỏ, có kẻ nào dám hỗn xược với bổn trưởng lão như ngươi sao? Bổn trưởng lão trước tiên cho ngươi chút giáo huấn, tránh cho ngươi không biết trời cao đất dày! – Hoa Thiên Thành phẫn nộ hừ lên một tiếng, dứt lời liền xông về phía Đường Kim, một chưởng vỗ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận