Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 986: Để Đại Nhi tới hầu hạ chàng.

-Đường.. Đường thiếu…
-Ta, chúng ta không có tiền…

Mấy tên gia hỏa kia đều ấp úng nói, có tên còn tí khóc, đang yên đang lành thì lại đắc tội Đường Kim, bọn chúng không tin Đường Kim lương thiện như lời hắn nói.
-Không có tiền thì đi rút, bên kia có một cây ATM kìa. – Đường Kim khẽ ngáp một cái:
-Nếu không có thẻ thì các ngươi có thể đi cướp, ờ, phải rồi, bây giờ trên người ta đang có tiền đấy, các ngươi có thể cướp của ta.
Cả đám người xung quanh đều cạn cmn lời, tuy rằng ở Ninh Sơn cái tên Đường Kim đúng là đại danh đỉnh đỉnh ,nhưng mà đức hạnh của hắn thì chẳng mấy ai có cơ hội được tận mắt chứng kiến.
-Ta, ta đi rút tiền ngay… - một thanh niên mặt như đưa đám nói, ăn cướp của Đường Kim sao? Hắn còn muốn sống thêm vài ngày nữa!
-Đó không phải là em đẹp sao, mau đi đi. – Đường Kim mãn ý nói.
Thanh niên kia không dám chậm chễ, lập tức vắt chân lên cổ chạy lại chỗ cây atm, rút 1 vạn tệ ra rồi đưa cho người ăn xin, sau đó mới đau khổ nhìn Đường Kim;-Đường thiếu, ngày xem thế này đã được chưa?
-Ta thật là vĩ đại, hôm nay lại cứu được bốn chú cừu non lầm đường lạc lối rồi., - Đường Kim cảm khái một câu rồi khẽ vô nhẹ lên chiếc honda một cái:
-Ừm… con xe này cũng không tệ.
Dứt lời Đường Kim lại quay người không nhanh không chậm tới bên chiếc Rolls-Royce, sau đó mọi người liền ngạc nhiên phát hiện chiếc xe kia tự động mở cửa ra để Đường Kim ngồi vào trong.
Bốn thanh niên kia trừng mắt há miệng, con mịa nó, con hàng lái chiếc Rolls-Royce kia quen Đường Kim?
-Chúng ta vẫn còn sống hình như là một kì tích! – một tên trong đó lẩm bẩm.
Loảng xoảng.
Chiếc honda đột nhiên sụp xuống, tên ăn mày kia lúc này còn đang ôm 1 vạn tệ trong người vội vàng hô lên:
-Không phải ta đè sập, không phải ta…
Bốn thanh niên kia đưa mắt nhìn nhau, nhất thời khóc không ra nước mắt, hôm nay đúng là ăn thiệt thòi lớn rồi.
Bất quá bọn chúng lại bắt đầu cảm thấy kì quái, sao Đường Kim hôm nay không ra tay đánh người? thật là hiếm thấy.
Đến cả lúc này trong xe Tiêu Đại Nhi cũng cong môi nói với Đường Kim:
-Tiểu nam nhân, bọn chúng muốn bắt nạt ta, sao chàng không đánh chúng một trận?
-Bởi vì ta không thích dùng bạo lực. – Đường Kim nghiêm trang đáp.
-Tiểu nam nhân, chàng muốn biểu hiện ra phong độ thân sĩ trước mặt ta sao? – Tiêu Đại Nhi cười vũ mị một cái, tóc tím khẽ tung bay, bộ dáng phong tình vạn chủng:
-Kì thực người ta càng thích chàng bạo lực hơn một chút.
-Thật sao? – Đường Kim đột nhiên vỗ đét một cái lên đùi Tiêu Đại Nhi:
-Cô thích thế này à?
-Ưm… - Tiêu Đại Nhi phát ra một tiếng rên tiêu hồn đoạt phách, sau đó cười quyến rũ một cái:
-Tiểu nam nhân, chàng quả nhiên vẫn bạo lực như thế.
-Cô muốn đi ăn tối không/ - Đường Kim đột nhiên hỏi.
-Tiểu nha đầu, chàng tới rồi ta cần gì phải ăn cơm nữa. – Tiêu Đại Nhi chớp chớp mắt nói.
-Êi, đủ rồi nha, đừng câu dẫn ta nữa, nếu không ta sẽ làm cô luôn trên xe đấy! – Đường Kim đột nhiên hung hăng nói.
-Đừng mà, người ta sợ… - Tiêu Đại Nhi giả bộ đáng thương nói, bất quá bộ dáng của nàng càng thêm khêu gợi.
-Dừng xe. – Đường Kim cuối cũng cũng nhịn hết nổi, hắn vương tay ôm lấy eo Tiêu Đại Nhi, dùng ngữ khí như ra lệnh nói.
-Chiếc xe đột nhiên dừng lại bên đường, một giây sau nó liền biến mất tại chỗ, cùng với lúc đó bộ váy tím trên người Tiêu Đại Nhi đã bị Đường Kim xé nát, thân thể vô cùng yêu kiều của nàng đã xuất hiện trước mắt hắn.
-Tiểu nam nhân của ta, để Đại Nhi tới hầu hạ chàng. – trong xe, Tiêu Đại Nhi nhẹ nhàng ngồi lên người Đường Kim, đôi ngọc thủ của nàng vươn tới vị trí thắt lưng của hắn.
Trong từng cơn chấn động của chiếc xe, mặt trời dần dần xuống núi, mãi đến khi mặt trời từ dưới chân núi chui lên lần nữa, chiếc xe mới tạm thời được nghỉ ngơi, Tiêu Đại Nhi mình đầy mồi hôi nằm bẹp trên người Đường Kim, dùng thanh âm ma mị mà trầm thấp hỏii:
-Chúng ta đang ở đâu vậy?
-Đường Môn. – Đường Kim dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng nói.
Nơi này đã từng là đất cũ của Độc tông, hiện tại là Đường Môn, chợp tối hôm qua Đường Kim đã trực tiếp thuấn di đưa cả Tiêu Đại Nhi và chiếc xe của nàng tới thẳng Đường Môn, đỗ ngay trên quảng trường, dưới bia đá, cứ như thế hai người quấn lấy nhau ở trong xe suốt cả một đêm.
-Thì ra đây chính là Đường Môn a. – Tiêu Đại Nhi thì thầm nói, cánh tay ôm chặt lấy Đường Kim:
-Ta muốn tắm một cái, chàng đưa ta tới chỗ suối nước nóng chúng ta lần đầu tiên ở bên nhau có được không?
Cánh tay đang du ngoạn khắp thân thể Tiêu Đại Nhi của Đường Kim bỗng dừng lại, hắn nhìn Tiêu Đại Nhi ánh mắt có chút kì quái, mãi đến hơn mười giây sau hắn mới hỏi:
-Cô tới tìm ta là vì muốn vào trong đó?
-Người ta thực sự nhớ chàng mà. – Tiêu Đại Nhi bắt đầu làm nũng, không biết có phải nàng đang học ngoan ngoãn hay không mà không thấy dùng mị thuật với Đường Kim nữa, dùng tiền vốn tự nhiên của nàng ngược lại càng hiệu quả hơn với hắn.
Đường Kim vẫn có chút không vui, nghĩ tới lời Băng Di nói, trong lòng Tiêu Đại Nhi mặc dù hắn là nam nhân duy nhất nàng quan tâm nhưng nàng vẫn sẽ lợi dụng hắn, thực tế là bây giờ đã chứng minh việc đó, điều này làm hắn có chút không thoải mái.
-Cô muốn vào cái suối nước nóng đó tắm thì vào đi. – Đường Kim nhàn nhạt nói, sau đó liền đưa Tiêu Đại Nhi vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh nhưng bản thân hắn không có vào theo, cũng chẳng quan tâm Tiêu Đại Nhi ở trong đó thế nào, hắn mặc quần áo xong liền xuống xe, rồi nằm ngửa ra đất ngay cạnh đó, nhắm mắt một cái liền ngủ.
Lại một giấc ngủ tới tối nữa Đường Kim mới tỉnh dậy, lúc kiểm tra tình huống bên trong Thiên Đạo Tiên Cảnh Đường Kim mới giật mình kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện Tiêu Đại Nhi đang lơ lửng bên trong dòng suối nước nóng, bộ dáng bất tỉnh nhân sự.
Không chút do dự, hắn vội vàng đưa Tiêu Đại Nhi từ trong ra ngoài, bất quá lúc hắn vừa đụng vào thân thể nàng thì hắn lập tức tức giận lật người nàng lại, hung hăng đánh một cái thật mạnh lên mông nàng.
Yêu nữ này vậy mà dám lừa hắn.
-Ưm. – Tiêu Đại Nhi phát ra một tiếng rên khe khẽ, mở mắt ra, thân thể kiều diễm khẽ cong lên, đôi tay ngọc ngà ôm lấy cổ Đường Kim:
-Tiểu nam nhân, ta biết chàng quan tâm ta mà|!
-Bốp! - Đường Kim lại hung hăng vỗ thêm cái nữa lên mông nàng, yên nữ này không đánh không được.
Tiêu Đại Nhi bỗng nhiên u buồn thán khí một tiếng nói:
-Tiểu nam nhân, có một chuyện ta nhất định phải nói với chàng.
-Chuyện gì. – Đường Kim tùy tiện hỏi.
-Có khả năng là ta không sống được bao lâu nữa. – Tiêu Đại Nhi khẽ nói.
-Êi, mông cô lại ngứa rồi à? – Đường Kim có chút bất mãn, yêu nữ này nghĩ lấy cái chết ra để dọa hắn rất vui sao?
Tiêu Đại Nhi khẽ thở dài một tiếng, vẻ quyến rũ mị hoặc phút chốc biến mất sạch sẽ, thần tình vô cùng nghiêm túc:
-Tiểu nam nhân, không phải ta lừa chàng, thân thể ta thực sự có vấn đề, ta vốn nghĩ dòng suối kia có thể giúp ta nhưng bây giờ mới nhận ra nó cũng chẳng giúp gì được ta, cho nên vài tháng nữa có khả năng ta sẽ phải chết.
Nhìn biểu tình của Tiêu Đại Nhi, Đường Kim nhất thời ngẩn ra, lẽ nào đây không phải đùa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận