Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 853: Cần phải xuống hồ rửa lại

Lúc trước mười mấy du khách kia còn có chút phẫn nộ nhưng giờ mặt ai nấy đều trắng bệch, đây rốt cuộc là đám người gì? Bọn họ muốn dìm chết mấy nữ nhân kia trước mặt mọi người sao? Nếu như là thật thì đám người này có thể nào giết người diệt khẩu không?
-Dừng tay! – Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được quát lên một tiếng, cho dù nàng không có hảo cảm với 4 nữ nhân kia nhưng tội của các nàng còn chưa đến mức chết, ít nhất thì tạm thời nàng không thể nào khoanh tay đứng nhìn bốn nữ nhân kia bị dìm chết được.
Nhưng lời này của Lạc Phỉ Phỉ không thể nào mệnh lệnh được người của Cát gia võ quán, bọn chúng đã đưa bốn nữ nhân kia tới bên hồ và lấy dây thừng ra cùng chói các nàng lại, hiển nhiên là muốn đem các nàng dìm chết, để các nàng không còn chút cơ hội sống sót.
-Ném xuống đi! – trung niên nam nhân trầm giọng quát.
Cuối cùng hắn còn lạnh lùng nhìn Lạc Phỉ Phỉ:
-Cát Hùng ta muốn ai chết thì người đó phải chết, không ai có thể ngăn được, bốn con tiện nhân kia ngồi cùng du thuyền với con trai ta, con trai ta chết rồi thì chúng nhất định phải bồi táng, chỉ bằng cô cũng muốn ngăn cản sao?
Hừ lạnh một tiếng, trung niên nam nhân tiếp tục nói:
-Cho dù ngươi có là Lạc gia tiểu thư Lạc Phỉ Phỉ cũng không thể ngăn được ta!
Phía bên kia mấy người của Cát gia võ quán đã đem 4 nữ nhân kia nhấc lên, đang chuẩn bị ném xuống hồ, nhưng đúng vào lúc này mọi người bỗng nghe thấy một loạt tiếng kêu đau đớn truyền tới, tám nam tử đang khiêng 4 nữ nhân kia đông nhiên đau đớn ngã lăn ra đất.
-Phỉ Phỉ nhà ta muốn làm gì thì làm, nàng muốn ai chết thì người đó phải chết, nàng muốn ai sống thì người đó sẽ được sống. – Đường Kim nhàn nhạt nói, sau đó vẫy tay một cái, vài đạo kim quang ẩn vào trong lòng bàn tay hắn, đồng thời quay sang phía bờ hồ nói:
-Mấy người các cô mau bò tới chỗ ta, coi như các cô vận khí tốt, nếu Phỉ Phỉ nhà ta đã không muốn các cô chết thì các cô nhất định sẽ được sống.
Bốn nữ nhân vừa bị chói đột nhiên kinh hoàng phát hiện dây trói mình bỗng nhiên bị cắt đứt, nhất thời vô cùng kinh hỉ, lồm cồm bò dậy chạy về phía Đường Kim.
Có mấy người của Cát gia võ quán muốn ngăn cản nhưng bọn chúng vừa mới tới trước mặt các nàng thì liền hét thảm một tiếng rồi ngã lăn ra đất, cứ như thế bốn nữ nhân kia đều thuận lợi chạy tới phía sau Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ.
-Cảm ơn, cảm ơn các người! – bốn nữ nhân vội vã cảm tạ rối rít.
-Lùi ra phía sau đợi đi. – Đường Kim không kiên nhẫn phất tay một cái, hắn cũng chẳng có chút hảo cảm nào với bốn nữ nhân này, nếu như không phải Lạc Phỉ Phỉ nghĩ các nàng không đáng chết thì Đường Kim cũng lười quản các nàng sống hay chết.
Bốn nữ nhân kia coi như cũng biết nhìn sắc mặt người khác, biết Đường Kim không thích các nàng nên liền ngoan ngoãn lùi ra phía sau, tìm một chỗ rồi an phận ngồi xuống.
Lúc này mười mấy du khách bị người của Cát gia võ quán mới dùng ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Đường Kim, họ đều nhìn thấy hi vọng sống sót.
-Rất tốt, ta đoán không có sai, ngươi quả nhiên cũng là cao thủ cổ võ! – Cát Hùng lạnh lùng nhìn Đường Kim:
-Nếu như đã là người đồng đạo, vậy chúng ta hãy dùng quy tắc trong võ lâm để giải quyết đi, ta là Cát môn môn chủ Cát Hùng, không biết các hạ tới từ môn phái nào?
Nghe được lời này mười mấy du khách trên đảo không khỏi trố mắt nhìn nhau, lẽ nào đang đóng phim cổ trang sao?
-Đường Môn, Đường Kim. – Đường Kim nhàn nhạt nói.
-Đường Môn? – Cát Hùng ngẩn ra, sau đó lập tức cười phá lên:
-Ngươi vậy mà tới từ Đường Môn đã bị người ta diệt môn từ hơn hai mươi năm trước? Xem ra năm đó kẻ diệt cả môn phái các ngươi vẫn còn để lại cá lọt lưới a, nhưng mà hôm nay ta vừa hay có thể triệt để xóa tên Đường Môn các ngươi rồi!
-Cát Hùng, trong mắt ngươi còn chút vương pháp nào không hả? – Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được lên tiếng nói, tên này thực sự quá ngang ngược, trước tiên là trước mặt bao nhiêu người muốn dìm chết bốn nữ nhân kia, bây giờ nhìn hắn dường như lại muốn giết hết tất cả những người trên đảo sao?Cho dù là Đường Kim cũng không có ngang ngược hung tàn không hề cố kị gì như người này a!
-Vương pháp? Trong Cát môn của chúng ta chỉ có môn quy, không có vương pháp! – Cát hùng lạnh lùng nhìn Lạc Phỉ Phỉ:
-Nói ra thì Lạc đại tiểu thư cô đúng là mị lực phi phàm, nghĩ chắc con trai ta vì cô mà chết có phải không? Cát hùng ta chỉ có một đứa độc đinh, các người dám hại chết con trai ta bây giờ lại muốn nói vương pháp với ta sao?
-Con trai ngươi những năm nay làm không ít chuyện xấu, theo pháp luật thì đã đủ để hắn ăn đạn không biết bao nhiêu lần rồi. – Lạc Phỉ Phỉ cười lạnh một tiếng.
-Đánh rắm! Con trai ta không phải chỉ là chơi vài nữ nhân thôi sao? nữu nhân như các ngươi không phải đáng bị nó chơi đùa sao? – Cát Hùng nhất thời bạo nộ, hắn tức giận rống ầm lên:
-Đừng nói là nó chưa đụng tới ngươi, cho dù nó cưỡng dâm ngươi một vạn lần thì người đáng chết vẫn là ngươi, ngươi dám nói vương pháp với lão tử? lão tử bây giờ cho ngươi biết, nhi tử của lão tử chết rồi, các người cũng đừng hòng sống tiếp được, hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết, còn có ngươi Lạc Phỉ Phỉ, ta muốn tất cả nam nhân trên đảo này chơi cô đến chết…
Lời nói điên cuồng của Cát Hùng làm cho tất cả du khác đều biến sắc, ngược lại là đám người của Cát gia võ quán đều nhìn chăm chằm vào Lạc Phỉ Phỉ, hai mắt phát sáng, dường như rất chờ mong cái tư vị đó.
-Bốp! – đúng vào lúc này một cái tát giòn tan cắt ngang tiếng thét điên cuồng của Cát Hùng.
-Miệng ngươi quá bẩn, cần phải xuống hồ rửa ráy lại. – người vừa xuất thủ là Đường Kim, tát Cát hùng một cái xong Đường Kim liền vươn tay túm lấy cổ hắn, đem hắn nhấc lên, lắc mình tới bên bờ hồ, sau đó liền ấn đầu Cát Hùng xuống nước:
-Uống nhiều nước một chút, rửa sạch các miệng chó của ngươi đi!
Biến cố đột nhiên này làm đám người của Cát gia võ quan giật mình kinh hãi, nhất thời dường như còn cảm thấy vô cùng hoang đường, sư phụ vô cùng cường đại trong mắt bọn chúng lại không chịu nổi một kích như thế sao?
Tĩnh mịch mất một lúc, vài giây sau mấy chục người mới cùng xông về phía Đường Kim:
-Thả sư phụ ra, mau buông tay..ựa!
-Á…phụt!
-Ựa…a…tủm…
Tiếng hét thảm, tiếng người rơi xuống nước không ngừng giao thoa với nhau, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, trên đảo đã không thể tìm thấy người nào mực trang phục của Cát gia võ quán nữa, bởi vì trong đoạn thời gian này tất cả bọn chúng đề đã bị ném xuống hồ, hơn nữa không có một ai có thể bò lên được.
Mãi lúc này Đường Kim mới nhấc đầu Cát Hùng từ dưới nước lên, sau đó nhàn nhạt nói:
-Chỉ bằng ngươi cũng đòi diệt Đường Môn chúng ta?
-Khụ khụ khụ… - Cát hùng mãnh liệt ho khan vài tiếng, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, khi phát hiện ra tất cả môn nhân của mình đều đã bị ném xuống nước thì trong mắt hắn cuối cùng cũng xuất hiện vẻ khiếp đảm, còn có chút khó tin:
-Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Đường Môn sao có thể tồn tại cao thủ như ngươi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận