Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 890: Tên ta chính là Soái Ca.

-Đúng là bí mật lớn. – Tuyết Di có chút uể oải nói, sau đó nàng lại uống thêm một ngụm rượu nữa, khẽ đề cao tinh thần lên một chút rồi mới tiếp tục hỏi:
-Anh và Băng Di bình thường rất ít gặp nhau sao?
-Đúng vậy, ta còn phải đi học nha, sắp thi đại học rồi, ta phải thi vào trường đại học ở kinh thành, lúc đó sẽ có thể ở bên cạnh nàng nhiều hơn. – Đường Kim gật đầu nói.
-Cái đó, có một vấn đề ta rất tò mò, Băng Di là một đại minh tinh nhưng anh chỉ là một học sinh, lúc hai người ở bên nhau có khi nào sảy ra chuyện bất đồng ngôn ngữ, bất đồng quan điểm không? – Tuyết Di nhỏ giọng hỏi, cuối cùng lại bổ sung:
-Anh đừng để bụng, ta chỉ có chút tò mò mà thôi, bởi vì gần đây có người ngoài giới giải trí theo đuổi ta, ta có chút lo lắng vấn đề này cho nên mới muốn hỏi xem anh có kinh nghiệm gì không.
-Sao có thể bất đồng quan điểm được chứ? – Đường Kim có chút kinh ngạc:
-Kì thực thời gian hai người chúng ta ở bên nhau không nhiều, cho nên thông thường chúng ta đều ở trong khách sạn, cái đó, cô cũng hiểu đấy, phương diện đó chúng ta rất ăn ý…hehe…
Thấy biểu tình có chút ám muội của Đường Kim, Tuyết Di có chút cạn lời, theo như tên gia hảo này nói thì lúc hắn và Băng Di ở bên nhau đều là trên giường làm chuyện đó sao?
-Ách, hình như cũng đúng. – Tuyết Di có chút ngại ngùng, sau đó lại tùy tiện hỏi một câu:
-Phải rồi, ta còn chưa có hỏi, anh tên là gì nhỉ?
-Cái này à, không phải ta không muốn cho cô biết, ta chỉ sợ nói rồi cô không tin thôi. – Đường Kim có chút khó xử nói.
-Chỉ cần lời anh nói là thật, ta nhất định sẽ tin. – Tuyết Di cười quyến rũ với Đường Kim một cái, vô thanh vô thức lại gần hắn, cố ý ưỡn ngực lên.
Đường Kim tựa hồ có chút nhịn không được liếc trộm bộ vị kia của nàng một cái, sau đó vội vàng thu ánh mắt về, một màn này vừa hay đã lọt vào trong mắt Tuyết Di làm nàng đắc ý không thôi, quả nhiên là con cừu non, vừa mơi cho một tí đã cắn câu rồi.
-Cô thực sự chịu tin? – Đường Kim chần chừ hỏi.
-Tuyệt đối tin. – Tuyết Di không do dự đáp.
-Được rồi, kì thực ta họ Soái, soái trong từ nguyên soái, cô có thể gọi ta là Soái tiên sinh. – Đường Kim chậm rãi nói.
-Họ Soái. – Tuyết Di khẽ ngẩn ra:
-Người mang họ này đúng là rất ít gặp a.
-Không sai, đúng là hiếm gặp, lúc ta nói ra rất nhiều người đều không tin. – Đường Kim làm bộ như thật:
-Tên của ta càng hiếm gặp hơn, tên của ta là hai chữ khả đứng với nhau.
-Soái Khả Khả? - Tuyết Di cười khúc khích:
-Có chút giống tên của nữ hài tử.
-Không phải xếp kiểu đó, mà là chồng lên nhau kia. – Đường Kim lắc đầu nói.
-Chồng lên nhau? – Tuyết Di lại ngẩn ra, một giây sau nàng mới kịp phản ứng lại:
-Anh nói là chữ ca? anh tên là Soái Ca?
(Dịch giả: hai chữ khả


chồng lên nhau thành chữ ca


)
-Không sai, ta chính là Soái Ca. – Đường Kim bày ra một bộ dáng khổ não:
-Nam đó cha ta rất muốn ta trở thành một soái ca cho nên mới lấy cái tên này cho ta, đương nhiên ta cũng không phụ sự kì vọng của ông ấy, trở thành một soái ca chân chính, nhưng vấn đề là mặc dù ta rất đẹp trai nhưng mọi người đều cho rằng cái tên của ta có chút kì quái, mỗi lần ta tự giới thiệu tên của mình bọn họ cứ tưởng ta đang đùa, nhìn mặt ta giống thích đùa lắm sao?
Cuối cùng Đường Kim còn nghiêm túc nhìn Tuyết Di, bộ dáng vô cùng chờ mong:
-Cô không phải cũng nghĩ là ta lừa cô đó chứ?
-Đương nhiên là không. – Tuyết Di miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:
-Thật ngại quá, ta phải đi rót rượu, lát nữa nói chuyện tiếp nha.
Tìm được một lí do chính đáng, Tuyết Di lập tức vội vàng rời đi, nàng nghĩ nếu mình còn nói chuyện tiếp với Đường Kim chắc bản thân sẽ bị nội thương mất.
Tuyết Di thực sự không tin trên đời này có người tên là soái ca, nhưng nhìn biểu tình của Đường Kim lại không giống nói dối tẹo nào, cho nên nàng không biết có nên tin tên gia hỏa này không, cho dù nàng tự phụ diễn kĩ của mình xuất sắc, nhưng tên gia hỏa kia là thật hay diễn nàng lại hoàn toàn không thể xác định được.
-Thế nào hả? – lúc này Văn Nhân mới tới bên cạnh Tuyết Di, nhỏ giọng hỏi:-Có rò la được gì không?
-Không biết. – Tuyết Di có chút khó xử:
-Tên gia hỏa kia nói rất nhiều, nhưng ta không rõ trong đó có câu nào là thật không.
-Các người nói những chuyện gì? – Văn Nhân khẽ chau mày.
Tuyết Di cũng không giấu diếm, nàng đem cuộc đối thoại vừa rồi với Đường Kim trần thuật lại một lần cho Văn Nhân nghe. Nghe xong Văn Nhân cũng phải trừng mắt há mồm, bạn trai của Băng Di thật tên là Soái Ca?
-Tiểu tử kia ẩn tàng rất sâu. – Văn Nhân lẩm bẩm một mình.
-Nhân ca, lẽ nào anh đối với Băng Di… - Tuyết Di nhịn không được lên tiếng hỏi, ngữ khí mờ mờ còn có chút ghen tuông.
-Đừng nghĩ lung tung, không phải như thế. – Văn Nhân lắc đầu:
-Ta chỉ có chút hiểu kì chỗ dựa phía sau lưng Băng Di mà thôi, từ lúc nàng ta bắt đầu vào ngành đến nay không ai dám đụng tới nàng, năm đó cũng có người từng cảnh cáo ta, đừng có đánh chủ ý lên người nàng, đoạn thời gian trước không biết từ đâu lại chui ra một người bạn trai, ta hoài nghi bạn trai nàng liệu có phải là chỗ dựa thực sự của nàng hay không?
-Ta thấy không giống, hắn còn quá trẻ. – Tuyết Di nhẹ giọng nói:
-Ta nghĩ có một chuyện có lẽ là thật, hắn thực sự mới chỉ là học sinh cấp 3, hay nói cách khác năm nay cùng lắm hắn mới chỉ 18 tuổi mà thôi, còn nhỏ hơn Băng Di 3 tuổi.
-Cái này không dễ nói. – Văn Nhân ngước nhìn Đường Kim một cái, khẽ trầm ngâm:
-Bỏ đi, đừng có dây vào hắn, cũng đừng trêu trọc Băng Di, hai người kia luôn cho ta một cảm giác rất kì quái, tốt nhất là không nên trêu vào.
-Ân. – Tuyết Di gật đầu đáp ứng, nàng cũng thật sự không muốn đụng vào Băng Di, đừng nói phía sau Băng Di còn có một cỗ thế lực lớn, đơn giản là chỉ cần Băng Di có chút ý tứ với Văn Nhân thì hắn sẽ không do dự mà đá nàng sang một bên.
Cùng lúc đó Đường Kim cũng tự mình lẩm bẩm:
-Coi như các ngươi thức thời, nếu thật dám đánh chủ ý lên Băng Di, tối nay lão tử cho các ngươi đẹp mặt!
Vươn vai một cái, Đường Kim đi về phía Băng Di.
-Thân ái, không còn sớm nữa, chúng ta về đi. – Đường Kim trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Băng Di, ôm lấy eo nàng.
-Chồng, hình như ta uống say mất rồi. – thanh âm của Băng Di làm người ta vô cùng ngứa ngáy, nàng vòng một tay ôm lấy cổ Đường Kim, hơi thở như hương ngọc lan, một tay khác cần li rượu lên nói:
-Tới, chúng ta cùng uống một li đi.
Nói rồi nàng liền ngậm nửa li rượu vào trong miệng, hôn tới phía Đường Kim.
Thuần tửu mỹ nhân, Đường Kim đồng thời được hưởng thụ cả hai loại tư vị, Băng Di đem số rượu ngậm trong miệng mình truyền cho Đường Kim một nửa, một nửa nàng nuốt xuống, môi hai người dán chặt vào nhau, đầu lưỡi bắt đầu cuốn lấy nhau, hôn mãi không muốn buông.
Hai người đang hôn nhau nồng nhiệt, mấy người trong quán ba cũng đang vui chơi tới bến thì đột nhiên tiếng nhạc nền tắt ngấm, ánh đèn cũng ngừng chớp, cả quán ba phút chốc trở nên sáng rực, cùng với lúc đó, một thanh âm vang lên:
-Mọi người đúng thật là có nhã hứng a, chỉ là hôm nay vui vẻ như vậy làm sao lại thiếu ta được chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận