Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1112: Đồng dạng cũng mới chỉ là bắt đầu

Mười mấy cảnh sát trong phòng lúc này đều cảm thấy cõi lòng phát lạnh, đồng thời cũng cảm thấy khá là mê hoặc, Đường Kim này rốt cuộc là đắc tột thế nào với Hắc Võng mà làm Hắc Võng thống hận hắn đến độ không tiếc bất cứ giá nào điên cuồng trả thù như thế?
-Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao? – Đường Kim dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc nhìn Vương Huy:
-Đám lưới rách các ngươi thật là ngu ngốc, đúng là sản phẩm tạp giao của kẻ ngu và kẻ điên mà.
Sản phẩm tạp giao?
Sắc mặt mọi người nhất thời trở nên cổ quái, không phải là mắng Vương Huy là tạp chủng sao? cần gì phải lời lẽ văn minh như vậy?
-Đường Kim,mẹ ngươi mới là tạp chủng! – Vương Huy đột nhiên bạo phát:
-Ngươi cmn không phải chỉ là một đặc công của Ám Kiếm sao? ngươi tưởng lão tử không biết ngươi là ai chắc? ngươi cmn có chút võ công thì to lắm hả? ai không biết ngươi là thằng ngu chỉ biết dùng nắm đấm? nắm đấm không giải quyết được vấn đề, trí tuệ mới quyết định tất cả, trí tuệ của thủ lĩnh chúng ta không phải là ngươi có thể so sánh, cho dù võ công của ngươi có là thiên hạ đệ nhất thì chúng ta cũng có thể từ từ hao mòn chết ngươi.
-Một đám chó điên chỉ biết đánh bom bừa bãi khắp nơi cư nhiên còn dám nói bạo lực không giải quyết được vấn đề? Đúng là trò cười! – Đường Kim tỏ vẻ đầy khinh thường:
-Bỏ đi, ta lười nói nhảm với ngươi, hiện tại để ta cho ngươi từ từ bị hành hạ tới chết vậy!
Nói tới đây trên tay Đường Kim đột nhiên xuất hiện hai viên thuốc màu xanh lục, một viên chỉ to như hạt đậu tương, cnf một viên còn lại to như ngón tay cái.
-Đường Kim, ngươi tốt nhất là đừng có đụng tới ta, bằng không ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu. – Vương Huy vẫn tỏ ra rất kiêu căng:
-Thủ lĩnh bảo ta nói với ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lại những gì của chúng ta cho chúng ta, chúng ta sẽ xem xét tha cho ngươi..khụ…khụ khụ…
Vương Huy đang kiêu ngạo kêu gào thì một viên thuốc đã rơi vào trong miệng của hắn, dọc theo cổ họng trôi tuột xuống bụng.
-Những gì của các ngươi? – Đường Kim nhìn Vương Huy:
-Là tiền của các ngươi sao? đám ngu ngốc chỉ biết đến tiền các ngươi quả nhiên vì tiền mà báo thù, sao hả? ta làm các ngươi tổn thất mấy chục tỉ, các ngươi đứt ruột rồi à? Ta cũng nói cho ngươi biết, đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.
-a…. – Vương Huy đột nhiên hét lên một tràng thảm thiết, sắc mặt hắn vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, thân thể không ngừng co giật, hai tay gãi khắp quanh người, chỉ là tay đang bị còng nên không thể làm được.
-Tên thủ lĩnh tự cho mình là thông minh của các ngươi không nói cho ngươi biết ta giỏi dùng độc sao? nói ra thì ta còn là một nam nhân rất thích nghiên cứu nữa đấy, viên thuốc ta vừa cho ngươi ăn gọi là Thiên quân vạn mã, là do ta lúc nhỏ chế ra, hiện tại hình như không thích hợp lắm nữa, bởi vì nó chỉ cho ngươi cảm giác như trong người có ngàn vạn con kiến đang cắn loạn khắp nơi, tuy rằng khó chịu nhưng kiến cắn cũng không đau lắm, cho nên ta mới nghiên cứu ra một loại độc dược mới, chính là cái này. – trên mặt Đường Kim đột nhiên nở một nụ cười xán lạn, đồng thời nhấc biên thuốc lớn màu xanh lục trên tay lên:
-Ngươi biết loại thuốc độc này có tên là gì không?
-A..A…. – Vương Huy không ngừng kêu lên thảm thiết, khuôn mặt hắn càng vặn vẹo dữ tợn hơn, thân thể cũng không ngừng lăng lộn dưới đất, hiển nhiên lăn lộn như vậy làm giảm bớt cảm giác đau đớn cho hắn.
Mấy người trong phòng sắc mặt có chút biến đổi , có vài người đã lui ra ngoài, tiếng hét thảm của Vương Huy làm bọn họ có chút không thích ứng được, cũng có vài cảnh sát trong lòng có chút bất mãn, tên gia hỏa này cũng thật quá đáng, trước mặt nhiều người như vậy tra tấn Vương Huy, cho dù hắn có là phần tử khủng bố thì cũng không nên như vậy a!
Chỉ là bất mãn thì bất mãn, bọn họ cũng không dám ý kiến gì, đến cả cục trưởng cũng tự giác im lặng, bọn họ còn dám nói gì?
-Loại độc này gọi là Vạn mã bôn đằng, bất quá mã trong đây không phải là kiến nữa dâu mà là ngựa thật đấy, ngươi ăn xong sẽ cảm thấy như ngàn vạn con ngựa đang dày xéo thân xác ngươi, nhưng càng kì diệu là ngươi sẽ chỉ cảm thấy thống khổ mà không bị thương hại đến thân thể, cũng chính là nói ngươi sẽ không chết được đâu. – Đường Kim nói tới đây liền búng tay một cái, viên thuốc thứ hai chính xác lọt ngay vào trong miệng Vương Huy:
-Hiện tại cho ngươi thử chút cảm giác bị ngàn con ngựa giẫm đạp lên.
Vùa dứt lời, Đường Kim liền quay người đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Vương Huy ở phía sau la hét càng thêm thảm thiết hơn vô số lần.
Tiếng hét của Vương Huy cũng đã kinh động đến không ít người, không ít cảnh sát chạy tới bên này xem có việc gì xảy ra nhưng lúc này Dương Kiến Minh cũng từ bên trong đi ra.
-Nhìn cái gì mà nhìn, đều đi làm việc cho ta! - Dương Kiến Minh qusat một tiếng chấn át những cảnh sát tới xem náo nhiệt làm mọi người lũ lượt rời đi, bất quá trước khi rời đi còn không quên nhìn Đường Kim một cái, không biết tên gia hỏa này là ai, hình như không phải người trong cục.
Mấy cảnh sát trong phòng cũng lần lượt ra ngoài, rấ tnhanh bên trong chỉ còn lại mình Vương Huy, tiếng la hét vô cùng thảm thiết của hắn làm không ít người cảm thấy bất an, có vài người ánh mắt nhìn Đường Kim đã có chút sợ hãi, bản lĩnh hành hạ người khác của tên gia hỏa này đúng thật là lợi hại, chỉ cho Vương Huy ăn một viên thuốc mà hắn đã sống không bằng chết thế kia, sau này tốt nhất là ngàn vạn lần đừng đắc tội Đường Kim.
-Đường tiên sinh, hay là tới phòng ta uống trà, nghỉ ngơi một lát đi! - Dương Kiến Minh đề nghị.
-không cần. – Đường Kim nhàn nhạt nói rồi kéo một cái ghế ngồi chắn ngay trước cửa, lấy điện thoại ra gọi đến một số.
Đường Kim rất nhanh được kết nối, bên kia truyền tới một thanh âm đầy vũ mị:
-Tiểu nam nhân, mới sáng ra đã nhớ người ta rồi à? Bất quá chỗ ta đang là ban đêm, ta thật có chút nhớ chàng đó.
Cho dù là qua điện thoại thì thanh âm kia vẫn cứ làm lòng người ngứa ngáy, mặc dù là Đường Kim tâm tình đang không tốt cũng không tự chủ được mà khẽ nổi lên thân ảnh động nhân của Tiêu Đại Nhi trong đầu.
-Cô đang ở đâu? - Đường Kim hỏi.
-Miami nước Mỹ, tiểu nam nhân, chàng muốn tới đây sao? – Tiêu Đại Nhi cười hì hì:
-Nếu bây giờ chàng tới đây, ta ở trên giường đợi chàng.
Không thể không nói luận bản lĩnh câu dẫn nam nhân thì Tần Thủy Dao luôn tính là số một, mặc dù bây giờ đang trong tình thế phi thường, Đường Kim vẫn bị nàng làm cho tim đập thình thịch, bất quá hắn vẫn cố gắng cưỡng chế được xung động trong lòng:
-Dậy đi, ta muốn cô lập tức đi làm một việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận