Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 653: Bây giờ ta lười xuống xe

-Mới cái gì chứ? Đây là ta mới mua. – Đường Thanh Thanh trợn mắt nhìn Đường Kim một cái:
-Chiếc xe hai năm trước đã về kho sắt vụn từ lâu rồi.
-Thanh tỷ, tỷ đúng là rất hào phóng, rất tự giác a! – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói.
Đường Thanh Thanh lại lườm Đường Kim một cái:
-Tiểu đệ chết tiệt, nói gì đó hả? Cái này liên quan gì tới hào phóng?
-Thanh tỷ, tỷ rõ ràng có ô tô mà vẫn mua một chiếc đạp điện đến đón ta, lẽ nào còn không đủ hào phóng sao? – Đường Kim cười hì hì, sau đó lập tức ngồi vào yên sau, đem yên trước nhường cho Đường Thanh Thanh:
-Thanh tỷ, chúng ta đi thôi!
-Đệ lái xe, ta ngồi phía sau. – Đường Thanh Thanh hừ lên một tiếng yêu kiều, bây giờ nàng mới hiểu vì sao tiểu đệ sắc lang này lại nói nàng hào phóng rồi, thì ra là hắn đang đợi ngồi ở phía sau để ôm nàng.
-Thanh tỷ, ta không biết lái xe! – Đường Kim làm bộ thành thật nói.
-Tiểu đệ chết tiệt, hai năm trước đã dùng chiêu này lừa ta, bây giờ còn muốn dùng lại hả? – Đường Thanh Thanh có chút buồn bực:
-Rõ ràng là đệ biết lái mà.
-Thanh tỷ, ta không có lừa tỷ a, hai năm trước đúng là ta biết đi xe điện, nhưng mà sau đó ta lâu rồi không có đi cho nên giờ quên hết rồi. – Đường Kim làm bộ nghiêm túc nói:
-Tỷ phải biết là ta hai năm không có đụng đến xe, chăm hay không bằng tay quen a, ta bây giờ thực sự là không biết lái.
Đường Thanh Thanh có chút giở khóc giở cười, nàng đương nhiên sẽ không tin lời khí dối của Đường Kim, nhưng nàng cũng biết là Đường Kim đã hạ quyết tâm ngồi sau bằng được rồi.
-Ngươi đúng là đồ háo sắc tham cả chút tiện nghi nhỏ nữa! – Đường Thanh Thanh trợn mắt nhìn Đường Kim, cuối cùng nàng cũng đành thỏa hiệp mà ngồi lên yên trước:
-Này, tiểu đệ chết tiệt, chiếc xe này không phải là hôm nay tỷ cố ý mua mà là do chiếc xe trước kia đệ đưa cho ta bây giờ ba ta đang lái, bình thường ta không có lái xe, đi làm đều là chạy bộ hết, thỉnh thoảng mới dùng tới đạp điện thôi, nếu không phải sợ người ta cảm thấy kì quái quá thì ta cũng chẳng buồn dùng nó đâu.
Đường Kim không nói hai lời, trực tiếp ôm chặt lái vòng eo mềm mại của Đường Thanh Thanh, một bộ dáng rất thỏa mãn.
Đường Thanh Thanh có chút cạn lời, tên tiểu đệ đáng ghét này, cũng không phải là chưa ôm nàng bao giờ a, cần gì phải tỏ ra như vậy chứ?
Có lẽ do thấy trước cổng trường rất nhiều người đang nhìn mình nên Đường Thanh Thanh lập tức khởi động xe, chuẩn bị rời đi, nhưng đúng vào lúc này thì một tiếng hét bỗng từ xa truyền lại:
-Đường Kim, ngươi mau đứng lại cho ta!
Đường Kim lập tức có chút không vui, tên khốn nào dám phá đám việc tốt của hắn nhỉ?
Vừa quay đầu thì Đường Kim liền nhìn thấy một nam sinh cao to đẹp trai đang đi về phía hắn, người này chính là kẻ theo đuổi Hàn Tuyết Nhu đến điên cuồng – Cao Soái.
-Ngươi muốn ăn đòn à? – Đường Kim vẫn ngồi im trên xe, hai tay vẫn ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Đường Thanh Thanh, chỉ quay đầu nhìn cao soái, một bộ dáng vô cùng khó chịu:
-Có phải lần trước ta không cho ngươi một trận đòn nên ngươi thấy toàn thân khó chịu không? Bây giờ đến đây để xin một trận đòn hả?
Lần trước Đường Kim chỉ vội đem bạn gái xinh đẹp của hắn đi “ôn lại chuyện cũ” nên chưa có làm gì tên giả hỏa Cao Soái này, nào ngờ hôm nay hắn lại tự vác mặt đến.
-Đường Kim, ta muốn quyết đấu với ngươi! – Cao Soái ưỡn ngực ngẩng cao đầu, lớn tiếng nói.
Quyết đấu?
Bốn phía bắt đầu ồn ào hẳn lên, vô số người bắt đầu cảm thấy hưng phấn, xem ra lại có trò hay xem rồi!
Thực ra thì đối với học sinh của Ninh Sơn nhị trung mà nói thì Cao Soái khá quen thuộc với bọn họ, còn về Đường Kim tuy rằng vài ngày nay nhiều người đều truyền tai nhau tên của hắn, nhưng tương đối mà nói thì hắn vẫn khá lạ lẫn với mọi người, còn về số sự tích của Đường Kim thì không ai có thể nói rõ ràng hết, đến tận bây giờ tuy rằng mọi người đều biết Đường Kim rất nỏi danh, nhưng mà lại không mấy người biết hắn đã làm những gì cả.
-Ngươi muốn quyết đấu với ta? – Đường Kim dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Cao Soái, tên này bị thiểu năng rồi sao?
-Tiểu đệ, dạo này danh tiếng của đệ không ra làm sao ha. – Đường Thanh Thanh quay đầu nhìn Đường Kim, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa:
-Đến cả học sinh ở đây đều dám thách đấu với đệ, nếu như đệ đi dạo phố một vòng thì không chừng tùy thời đều có vài tên lưu manh muốn tới đánh nhau với đệ đấy.
-Aizz, thói đời như thế, không có biện pháp a, một xã hội lạnh nhạt, mọi người đều nhanh quên, đến nam nhân vĩ đại như ta mà cũng mau chóng bị quên đi như thế. – Đường Kim bắt đầu cảm khái:
-Thân làm một nam nhân vĩ đại, ta quyết định phải thay đổi thực trạng của thế giới này, ta muốn thế giới này phải vĩnh viễn nhớ đến soái ca vĩ đại như ta!
Bên này Đường Kim đang cảm khái thì bên kia Cao Soái lại hò hét:
-Không sai, Đường Kim, ta muốn quyết đấu với ngươi, nếu ai thắng thì Hàn Tuyết Nhu là của người đó!
-Ngươi điên à? Bệnh điên hành hạ hả? – Đường Kim nhịn không được mắng lớn một tiếng:
-Hàn Tuyết Nhu vốn là bạn gái của ta, ta đấu với ngươi có có ý nghĩa gì không?
-Nếu ngươi không dám quyết đấu thì sẽ không có tư cách có được Hàn Tuyết Nhu! – Cao Soái dường như bị đâm vào đúng chỗ đau, phẫn nộ nói.
-Có tư cách hay không liên quan éo gì đến ngươi? – Đường Kim bĩu môi:
-Đây là việc giữa ta và Tuyết Nhu, liên quan mịa gì tới nhà ngươi, thôi.. ra chỗ nắng chơi cho mát đi, đường có lởn vởn ở đây làm ngứa mắt người khác nữa/1
Khẽ ngừng một chút, Đường Kim lại bổ sung một câu:
-Không phải là ta không muốn đánh ngươi, chỉ là bây giờ ta lười xuống xe mà thôi.
Đường Thanh Thanh nhịn không được khẽ lườm Đường Kim một cái, tiểu đệ này lười xuống xe là giả, không muốn buông nàng ra mới là thật a, đến giờ hắn vẫn cứ ôm chặt lấy nàng.
-Cao Soái, ta ủng hộ ngươi, làm thịt Đường Kim xong ngươi có thể ăn thịt Hàn Tuyết Nhu… - đột nhiên có một nam sinh đeo kính hô ầm lên.
Bốp bốp bốp..
Một loạt tiếng bạt tai vang lên, đợi âm thanh này kết thúc mọi người mới phát hiện trước mặt nam sinh đeo kính kia nhiều thêm một người đó là Đường Kim, nam sinh đeo kính kia lúc này mặt đã sưng vù lên như đầu heo, khóe miệng còn có chút máu tươi đang rỉ ra, mấy người đứng gần hắn còn nhìn thấy cả mấy cái răng rơi trên mặt đất nữa.
-Hôm nay tâm tình ta tốt không đại biểu ngươi có thể ăn nói lung tung, lần này ta chỉ đánh gãy răng ngươi mà chưa thèm cắt lưỡi ngươi, ngươi phải thấy may mắn mới đúng! – Đường Kim nhìn nam sinh đeo kính, ngữ khí có chút lãnh ý:
-Hai năm ta không ở đây dường như không ai biết quy tắc của ta nữa thì phải? Vậy thì được, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết quy tắc thứ nhất của ta!
Vừa dứt lời Đường Kim liền nhấc chân đạp ngay một cái vào đũng quần nam sinh kia, nam sinh kia chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết rồi lăn lộn ra đất rên rỉ không ngừng.
Nhìn kết cục của nam sinh đeo kính kia, bốn phía nhất thời lập tức lặng xuống, nguyên nhân hắn bị đánh mọi người đều rất rõ ràng, bất luận ai là bạn trai của Hàn Tuyết Nhu nếu như nghe được những lời trên thì đều sẽ tức giận, nhưng mà những người này không thể ngờ rằng, chỉ nói có một câu mà nam sinh kia đã phải nhận lấy kết cục bi thảm như vậy!
Lúc này Đường Kim mới quay đầu lại nhìn Cao Soái, nhàn nhạt hỏi:
-Bây giờ ngươi còn muốn quyết đấu với ta nữa không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận