Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 982: Người quan trọng nhất

Băng Di ôm lấy cánh tay Đường Kim, như chú chim nhỏ nép vào người hắn, hai người từ từ đi ra khỏi cổng trường, tuy rằng trên đường có gặp phải một vài học sinh nhưng không ai nhận ra Băng Di, hiển nhiên không ai ngờ tới nàng sẽ xuất hiện ở nơi như thế này.
Ra khỏi cổng, hai người không có lập tức tới khách sạn mà tiếp tục chậm dãi đi dạo trên phố, bất chi bất giác cánh tay Băng Di đã ôm chặt lấy tay Đường Kim.
Trên Ninh Sơn đại đạo tùy tiện đều có thể gặp được quán hàng rong, bây giờ thời tiết rất nóng, buổi tối rất nhiều người đều ra ngoài uống bia, thậm chí còn có người vừa ăn đồ nướng vừa uống bia lạnh, cảm thụ cái sướng của băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Liên tiếp đi qua mấy quán hàng rong, Băng Di cuối cùng cũng nhịn không được lên tiếng:
-Chúng ta ăn gì đó đi?
-Được. – Đường Kim lập tức đáp ứng, sau đó liền tìm một quán ít khách để ngồi:
-Nàng đói à?
Băng Di lắc đầu:
-Tuy rằng mười mấy tiếng đồng hồ rồi ta chưa ăn gì nhưng hiện tại ta không thấy đói, chỉ là ta đột nhiên hoài niệm cái cảm giác ngồi quán hàng rong này thôi, mấy năm trước lúc chưa thành danh ta thường xuyên ngồi quán vỉa hè, tuy người ta vẫn nói đồ ăn ở đây không sạch sẽ nhưng lúc đó ta đặc biệt thích ngồi ở nơi này.
Nói tới đây, Băng Di quay đầu gọi chủ quán:
-Đại thúc, cho một đĩa ốc sào và hai chai bia lạnh.
-Có ngay. – chủ quán là một đại thúc trung niên, đáp ứng một tiếng liền đi chuẩn bị.
-Ta chưa từng nói chuyện nhà ta với chàng phải không? – Băng Di đột nhiên nói.
-Chưa. –Đường Kim lắc đầu, hắn cũng chưa có hỏi qua, so sánh mà nói thì hắn biết về gia cảnh của Diệp Tử Vận càng nhiều hơn, nhưng đối với Băng Di thì hắn thực sự không biết gì.
-Thật ra điều kiện nhà ta cũng không tệ, cha ta làm cho doanh nghiệp quốc doanh, mẹ ta là giảng viên đại học, chỉ bất quá họ đều không tán thành ta đi làm minh tinh, cho nên lúc ta khăng khăng đòi đi theo con đường này hai người đã hạn chế hỗ trợ kinh tế đối với ta, từng có một đoạn thời gian ta sống rất vất vả, lúc đó ta thường ở mấy quán vỉa hè này ăn một đĩa ốc sào, chỉ một đĩa ốc vậy mà có thể giúp ta vượt qua được bao nhiêu áp lực với khó khăn. – Băng Di từ từ trần thuật lại chuyện của mình, cuối cùng mới than nhẹ một tiếng:
-Tên thật của ta vốn không phải là Băng Di, đây chỉ là nghệ danh mà thôi, bất quá hai năm trước ta đã đổi tên thật thành giống như nghệ danh, cho nên hiện tại tên thật của ta cũng là Băng Di.
ế ắ ắ ề ắ ầ ề ắ ể ế ếĐường Kim không lên tiếng, thời gian hắn ở bên cạnh Băng Di khá là ít, so sánh mà nói hắn ở bên Diệp Tử Vận càng nhiều thời gian hơn, lúc hắn ở cùng Băng Di đa phần là đều ở trên giường, hắn chỉ quen thuộc thân thể nàng , còn thân thế hay gia cảnh thì một chút cũng không biết.
-Trước khi thi vào trường sân khấu điện ảnh ta thực sự rất đơn thuần, ta cứ tưởng rằng chỉ cần giữ mình trong sạch, bất luận giới giải trí có bẩn thỉu như thế nào thì cũng không thể làm bẩn ta, chỉ là chẳng bao lâu sau ta mới nhận ra mình quá ngây thơ. – thanh âm của Băng Di có chút xa xăm, khi hồi tưởng lại chuyện cũ, ánh mắt của nàng có chút phiêu du bất định, còn có chút mê mang:
-Những ngày này ta luôn suy nghĩ về một việc, nếu như ta không gặp được chàng thì cuộc sống hiện tại của ta liệu sẽ như thế nào?
-Kì thực cho dù không gặp được ta thì Đại Nhi cũng sẽ tìm tới nàng, cuộc sống của nàng có lẽ chẳng khác mấy so với hiện tại. – Đường Kim nói.
-Không, chàng không hiểu Đại Nhi tiểu thư. – Băng Di lắc đầu:
-Nếu như chỉ gặp được Đại Nhi tiểu thư mà không gặp được chàng thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Đường Kim rất muốn nói mình rất hiểu Tiêu Đại Nhi, nhưng trên thực tế hắn rất rõ ràng, từ trên mức độ nào đó mà nói, hắn không tể nào hiểu Tiêu Đại Nhi bằng Băng Di được, nếu có cũng chỉ là hiểu thân thân của nàng mà thôi, còn về phương diện khác thì hắn biết quá ít.
-Đại Nhi tiểu thư là một nữ nhân vừa có khí phách vừa có dã tâm, trong mắt nàng ta chỉ là một công cụ, một công cụ rất có giá trị, trên tực tế ta rất đảm bảo trên đời này chỉ có một người rưỡi là quan trọng với nàng, còn tất cả những người khác chẳng qua chỉ đều là con cờ của nàng mà thôi. – Băng Di nói:
-Một người rưỡi kia, một chính là bản thân Đại Nhi tiểu thư, còn một nửa chính là chàng.
Nghỉ một lát, Băng Di lại tiếp lời;
-Sở dĩ chàng chỉ là một nửa là bởi vì tuy Đại Nhi tiểu thư coi chàng như nam nhân của nàng, nhưng nàng vẫn sẽ không bỏ qua cơ hội có thể lợi dụng chàng giúp nàng làm việc gì đó, đương nhiên từ trên góc độ của nàng mà nói thì chàng đã tương đối quan trọng rồi, nếu không tính chính bản thân Đại Nhi tiểu thư, thì trên thế igan này người duy nhất quan trọng đối với nàng chính là chàng.
-Băng Di, ta hi vọng nàng hiểu, Đại Nhi là Đại Nhi, ta là ta, ta không biết Đại Nhi coi nàng là gì, nhưng hiện tại nàng là nữ nhân của ta, nữ nhân của Đường Kim này bất luận phát sinh chuyện gì ta cũng đều sẽ bảo hộ nàng. – Đường Kim nhìn Băng Di, thanh âm không lớn nhưng lại vô cùng nghiêm nghị, tuyệt đối không có chút giả dối.
-Ân.. – Băng Di nở một nụ cười thật tuôi:
-Chàng biết không? Thật ra thì hiện tại chàng cũng đã là người quan trọng nhất đối với ta.
Sau khi đĩa ốc xào được đưa lên, Đường Kim lại gọi thêm vài món ăn vặt nữa, Băng Di cầm hai chai bia lên, đưa một chai cho Đường Kim:
-Vì cơ duyên gặp gỡ của chúng ta, cạn li!
Băng Di một hơi uống hết cả chai bia rồi đặt vỏ chai xuống, hé môi cười:
-Chàng biết tại sao bây giờ chàng là người duy nhất quan trọng đối với ta không?
-Chắc là ta đẹp trai nhất có phải không? –Đường Kim nghiêm trang nói.
-Phụt! – Băng Di bật cười:
-Chồng, ta thích nhất là sự vui tính của chàng, trong mắt ta chàng đúng là người đẹp trai nhất thật, nhưng mà đó không phải lí do chân chính đâu.
-Lẽ nào còn là vì ta là người lương thiện. – Đường Kim giả bộ mê mang.
Băng Di lại một lần nữa che miệng cười khúc khích, cười đến nỗi thân thể run rẩy tựa vào người Đường Kim, lúc này nàng mới ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp ngước nhìn hắn, tha thiết nói:
-Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, bất luận là cha mẹ ta hay là Đại Nhi tiểu thư học đều bỏ rơi ta, chỉ có chàng là chịu tiếp nhận ta.
-Bỏ rơi nàng? – Đường Kim có chút mê mang:
-Lẽ nào Đại Nhi không cần nàng tới giúp cô ta nữa sao?
Không đợi Băng Di đáp, Đường Kim lập tức tỏ ra hưng phấn:
-Ờ, như vậy thì càng tốt, thêm hai tháng nữa là ta phải đi học đại học rồi, hay là nàng làm tân nương bồi tiếp ta đi học đi, tránh cho Đại Nhi bắt nàng ở bên ngoài chạy đông chạy tây mệt hết cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận