Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 352: Rõ ràng hắn không đủ yêu chị.

Đường Kim cũng ngẩn người, mạnh, quá mạnh mẽ, thế mà cũng nhịn được!
Lúc này, ngay cả Đường Kim cũng bắt đầu bội phục Dương Minh Hào. Có thể nhịn cái đàn ông không nhịn được a, có thể nói là thái giám trong đàn ông, đàn ông trong thái giám.
- Cậu còn chưa buông?
Kiều An An nói chuyện, giọng nói hơi khổ não. Nàng cũng rất bất mãn khi Đường Kim làm vậy.
- Thất tiên nữ, tôi chỉ giúp chị thử xem hôn phu này có thật lòng thích chị hay không mà thôi.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Căn cứ theo kiểm tra, hắn rõ ràng yêu chị không đủ. Cho nên, hôn ước của hai người nên trực tiếp giải trừ đi.
Nói thì nói như thế, nhưng Đường Kim vẫn hơi tiếc nuối buông vòng eo mềm mại của Kiều An An ra.
Chẳng may thất tiên nữ giận thật thì không hay.
- Có phải chị về Ninh Sơn là cậu cũng về theo không?
Kiều An An hỏi.
- Nơi nào có thất tiên nữ, nơi đó có Đổng Vĩnh.
Đường Kim nghiêm trang hồi đáp.
- Hôm nay chị sẽ về.
Kiều An An quyết định, mặc kệ có khó mở miệng tới đâu, nàng cũng sẽ nói với mẹ. Nàng mà còn không đi, tên cực phẩm như Đường Kim không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu chuyện.
Nói xong câu đó, Kiều An An liền xoay người đi tới phòng bệnh của Chu Tuệ Lan.
Nhưng mới đi vài bước, điện thoại của nàng lại vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn Kiều An An nhất thời ngẩn ngơ. Cuộc điện thoại này là do người bạn phóng viên mãi chưa liên lạc được kia gọi tới.
Nhận điện thoại, Kiều An An còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã truyền đến thanh âm vội vàng:
- An An, cô nói có người có thể cứu tỉnh chị tôi?
- Vẫn chưa dám nói chắc, nhưng hắn nói nếu chị gái cô trúng đột thật thì hắn nhất định sẽ cứu được.
Kiều An An vô thức nhìn Đường Kim một cái, nhỏ giọng hồi đáp.
- Người kia đâu? Hắn có ở tỉnh thành không?
Thanh âm bên kia vẫn vội vàng.
- Có, nhưng mà...
Kiều An An vốn định nói Đường Kim sắp rời đi, nhưng nàng còn chưa nói xong, người bạn phóng viên kia đã nóng vội ngắt lời:
- Hắn ở đâu? Tôi lập tới tới tìm!
Kiều An An nhất thời chẳng biết làm sao, nàng biết người bạn này vì chị gái đã tổn hao vô số tâm huyết, hiện giờ đột nhiên biến có người có thể cứu tỉnh chị gái nàng, tâm tình vội vàng tới đâu có thể nghĩ.
- Dương Mính, vậy đi, cô ở nhà chị gái chờ bọn tôi.
Rốt cuộc Kiều An An cũng quyết định dẫn Đường Kim qua. Còn về kế hoạch rời đi, xem ra còn cần hoãn lại một chút.
- Tốt, tôi chờ cô!
Thanh âm bên kia vẫn vội vàng, dường như sợ nói chuyện điện thoại làm trễ nải thời gian, nói xong là nàng cúp máy. Kiều An An cũng chỉ đành buông điện thoại xuống, sau đó quay đầu nhìn Đường Kim:
- Người bạn kia của chị đã trở lại, lát nữa chúng ta cùng đi xem chị gái của cô ấy trước.
- Tốt.
Đường Kim một lời đáp ứng.
- Cậu đứng đây chờ, chị đi nói với mẹ một tiếng.
Kiều An An vừa nói đã đi về phía phòng bệnh của mẹ. Đường Kim vẫn đóng vai cậu bé biết nghe lời, gật đầu, sau đó đứng đây chờ. Chờ khoảng mười phút, Kiều An An mới xuất hiện trước mặt hắn lần nữa. Cũng không phải Kiều An An cố ý troll Đường Kim, chẳng qua, trước khi rời đi, nàng phải tìm người khác chăm sóc mẹ. Đầu năm nay, trông cậy vào y tá bệnh viện tới chăm sóc bệnh nhân là không quá thực tế.
- Đi thôi.
Kiều An An tới trước mặt Đường Kim, sau đó hai người cùng nhau rời đi.
Khu Thiên Hồ nằm ở khu vực thành nam thành phố Minh Hồ. Từ khu Thiên Hồ đi tiếp về phía nam chính là vùng ngoại ô thành phố Minh Hồ. Đi tiếp nữa thì là tới thành phố Ninh Sơn.Thật ra thì khu Thiên Hồ vốn cũng là vùng ngoại ô của thành phố Minh Hồ. Nhưng thành thị phát triển, phạm vi nội thành cũng bắt đầu mở rộng, sau đó thì có khu Thiên Hồ này. Chẳng qua, dù như thế nhưng trong mắt rất nhiều người, khu Thiên Hồ vẫn chỉ là vùng ngoại ô mà thôi.
Sơn trang Thiên Hồ chính là một trong những khu dân cư nổi tiếng nhất trong khu Thiên Hồ. dĩ nhiên, nổi tiếng không phải là xa hoa, sở dĩ nơi này nổi tiếng là vì đây là khu dân cư lớn nhất khu Thiên Hồ. Giá nhà nơi này thật ra cũng không đắt, cũng coi như khu có giá rẻ nhất trong khu vực thành thị Minh Hồ. Dĩ nhiên, rẻ thì cũng chỉ tương đối, muốn mua một căn hộ ở đây, ngoại trừ cần một công việc có tiền lương ổn định, thông thường có thể còn cần một gia đình có tài sản vài chục vạn gửi ngân hàng ủng hộ thì mới mua được.
Dương Mính có công việc không tệ, thân là phóng viên nổi danh của báo đô thị Minh Hồ, tiền lương của nàng không tệ. Nhưng nàng cũng không thể mua phòng ở nơi này, bởi cha mẹ nàng đã sớm qua đời, chỉ còn một chị gái. Nhưng chị gái Dương Vân của Dương Mính lại mua một căn hộ ở đây. Dương Vân là một nhà văn, ba năm trước đây viết một bản tiểu thuyết khá nổi, được tiền nhuận bút không ít, rồi trực tiếp dốc túi mua một căn hộ nơi này. Sau đó nàng bắt đầu du lịch khắp nơi, cuối cùng, nàng ngủ một giấc không tỉnh, tính tới bây giờ cũng đã hai năm rồi.
- Người này đặt tên không tốt!
Trên đường tới sơn trang Thiên Hồ, nghe Kiều An An giớ thiệu tình huống của Dương Mính, Đường Kim cảm khái một câu.
- Tên này không phải rất tốt sao?
Kiều An An không thấy cái tên Dương Mính có vấn đề gì.
- Tên này quá giống Dương Minh Hào rồi, coi như một nửa Dương Minh Hào nha. Tên này mà tốt sao?
Lý do của Đường Kim khá là đầy đủ.
- Hai người bọn họ chẳng liên quan gì tới nhau cả.
Kiều An An có chút câm nín. Năng lực liên tưởng của tên này cũng quá mạnh rồi. Diện tích của sơn trang Thiên Hồ rất lớn. Do đó, xe Beetle đỏ của Kiều An An lái vào cổng chính sơn trang, lại phải lái thêm mấy phút nữa mới tới nơi.
- An An!
Vừa xuống xe, Đường Kim đã thấy một cô gái trẻ tuổi chạy tới bên này.Cô gái này hơi gầy, da cũng hơi sạm, nhìn hơi tiều tụy. Ngũ quan nàng cũng đoan chính, nhưng nàng đúng là vô duyên với hai chữ mỹ nữ này.
- Dương Mính, sao điện thoại của cô lúc trước lại không gọi được?
Kiều An An không nhịn được hỏi.
- Hôm trước tôi ở vùng núi không có tín hiệu, sau khi đi ra thì điện thoại lại hết pin. Cho đến khi trở về thì mới sạc được. Khi nhận được tin nhắn cô gửi cho tôi, tôi lập tức gọi lại đó.
Dương Mính trả lời thật nhanh, chẳng qua lại vừa nói vừa nhìn Đường Kim, trong lòng lại có chút mê hoặc. Cậu trai thoạt nhìn chỉ chừng mười sáu mười bảy này chẳng lẽ lại là cứu tinh của chị gái?
- Dương Mính, cậu ấy là Đường Kim, bạn tôi. Cậu ấy cũng là người mà tôi đã nói với cô.
Kiều An An giới thiệu Đường Kim một chút.
- Chào cậu, tôi là Dương Mính, đã làm phiền cậu.
Mặc dù cảm thấy Đường Kim hơi không đáng tin, nhưng Dương Mính vẫn rất khách khí, bởi nàng biết Kiều An An sẽ không dẫn loạn người tới.
- Đi xem chị gái chị một chút trước đã.
Đường Kim dứt khoát nói. Hắn không muốn lãng phí thời gian, bởi hắn đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ sáu. Ở thành phố Ninh Sơn, vẫn còn bạn gái xinh đẹp đang chờ hắn cùng trải qua chủ nhật mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận