Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 759: Đặc biệt tới diệt môn nhà các ngươi!

Đường Kim vừa mới dứt lời thì Đường Thập Thất đang nằm dưới đất như chó chết lập tức bật phắt dậy, dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ mà lao đi.
Lúc này Đường Thập Thất giống như chim sợ cành cong, đem tất cả công lực của hắn phát huy tới tận cùng, tốc độ đào tẩu cũng tăng lên đến cực điểm, hắn không hề quay đầu lại vì hắn biết nếu mình quay đầu lại sẽ ảnh hưởng tới tốc độ chạy trốn.
Gió lạnh vun vút hai bên tai, thân làm người tu tiên, vốn không cần phải để ý tới hàn phong, nhưng lúc này trong lòng Đường Thập Thất đang phát lạnh từng cơn, nỗi sợ hãi của tử vong đang bao chùm lấy hắn.
Ba mươi năm qua đi, lại một lần nữa hắn cảm giác được nỗi sợ hãi này, ba mươi năm trước lúc hắn bị đuổi ra khỏi sư môn hắn cũng có cảm giác sợ hãi cái chết như bây giờ, nhưng mà lúc đó hắn không chết, cho nên vài năm sau hắn mới đem loại cảm giác sợ hãi đó trả lại cho những người khác trong Đường Môn, dưới sự giúp đỡ của Độc tông, Đường Môn đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Ba mươi năm trước, Đường Cửu chính là đệ tử xuất sắc nhất của Đường Môn, cũng chính là Đường Môn đệ nhất cao thủ, hắn đã từng rất đố kị với được, nhưng sau khi gia nhập Độc tông, hắn đã hoàn toàn không thèm đặt Đường Cửu vào trong mắt, hơn một giờ trước Đường Cửu trong mắt hắn chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi có thể tùy ý chơi đùa mà thôi.
ấ ể ằ ắ ể ể ổ ố ồ ố ồ ắ ấ ề ế ầ ấ ắNhưng mà Đường Thập Thất không thể ngờ rằng hắn hao phí bao nhiêu tâm cơ chỉ để có thể diệt cổ tận gốc, tiêu diệt cả đồ đệ của Đường Cửu, cuối cùng đồ đệ của Đường Cửu lại là người trong Tiên môn, hơn nữa còn là một cao thủ cường đại hơn hắn rất nhiều. Thế là cái bóng của tử vong lại lần nữa bao chùm lấy hắn.
Chạy! Mau chạy! Tăng tốc! Không được dừng lại!
Trong đầu Đường Thập Thất chỉ có một ý niệm duy nhất đó là chạy! Chỉ cần có thể chạy về được Độc tông thì hắn sẽ an toàn, đồ đệ của Đường Cửu có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể nào là đối thủ của cả Độc tông được.
Đường Thập Thất dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía rừng núi, chỉ một lát đã cách cái thôn này rất xa, dần dần dung nhập vào trong những dãy núi cao vời vời không thấy điểm cuối. Bốn phía vắng tanh không một bóng người, người bình thường căn bản không ai muốn sống ở nơi như thế này, nhưng những nơi như thế này lại chính là nơi mà các môn phái của Tiên môn thích nhất, Tiên môn trên thế giới này cơ bản đều nằm tại những nơi vắng bóng người qua lại, vì thế cho nên người bình thường căn bản không thể nào biết đến sự tồn tại của họ.
Đường Thập Thất dùng tốc độ nhanh nhất lao đi vun vút trên đường núi, khoảng một khắc sau thân thể hắn mới khẽ dừng lại một chút, lúc này hắn đang đang đứng bên cạnh một cái vực, bên bờ vực toàn là sương mù bao quanh, trong bóng tối càng làm cho người ta có cảm giác sâu không thấy đáy, chỉ có điều là Đường Thập Thất cũng chỉ khẽ dừng một chút mà thôi, sau đó hắn lại lập tức không hề do dự mà nhảy thẳng xuống dưới.
Xuyên qua lớp sương mù dày đặc, trước mắt Đường Thập Thất đột nhiên là một phiến quang minh, dưới màn sương mù này vậy mà lại che giấu cả một thế giới khác, đây là một sơn cốc bốn mặt đều là núi cao bao quanh, sơn cốc rất lớn, bên trong có thể nhìn thấy không ít kiến trúc, có điều là phong cách của những kiến trúc này lại rất hỗn tạp, có cổ lão, cũng có kiến trúc giống với hiện đại, có một vài ngôi nhà đá , nhà gỗ nhưng lại có cả một vài vài ngôi nhà được xây bằng gạch và bê tông cốt thép.
Trong bóng tối, thứ bắt mắt nhất nơi này chín hlaf một trụ đá được dựng lên sừng sững ở giữa tất cả những kiến trúc trên, trên đỉnh trụ đã có một ngọn đuốc lớn giống như vĩnh viễn không bao giờ tắt đang cháy hừng hực chiếu sáng khắp bốn phía, trên cột đá kia còn khắc 8 đại tự:
-Thiên hạ vạn độc, dĩ ngã vi tông! ( vạn độc trong thiên hạ lấy ta làm chủ)
Đây chính là Độc tông, một trong rất nhiều môn phái của Tiên môn. Trong Tiên môn Độc tông chẳng qua cũng chỉ là một môn phái bất nhập lưu, nhưng mà như thế cũng đã đủ để tiêu diệt được Đường Môn.
Dưới cái trụ đá cao vút kia là một quảng trường khá rộng, Đường Thập Thất một hơi chạy thẳng tới dưới trụ đá mới chịu dừng lại, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, mãi đến khi không tìm thấy Đường Kim hắn mới khẽ thở phào một hơi rồi mới ngả ngửa ra, dựa mình vào trụ đá.
-Cuối cùng cũng an toàn rồi! – trong đầu Đường Thập Thất lập tức sinh ra một ý niệm như vậy, nhưng mà ý niệm này vừa nảy sinh thì hắn đột nhiên cảm giác được trong thân thể mình bắt đầu truyền tới từng trận đau đớn kịch liệt, cùng với lúc đó hắn phát hiện ra công lực của mình đã hoàn toàn biến mất, một chút chân khí cũng không ngưng tụ nổi, thậm trí đến khí lực để đứng dậy cũng không có.
-A…! – Đường Thập Thất cuối cùng cũng không nhịn nổi mà phát ra một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, tại nơi yên tĩnh như thế này, tiếng hét thảm nghe càng khủng bố, rất nhanh đã kinh động đến những người khác trong Độc tông.
Vù vù vù…
Vài chục thân ảnh rất nhanh đã bay tới nơi này, chỉ trong vài phút, vài chục người đã tề tựu đông đủ phía dưới trụ đá.
-Đường Thập Thất?
-Có chuyện gì thế?
-Hình như trúng độc!
-Cái gì? Trúng độc? có người dám hạ độc với người của Độc tông chúng ta sao?
-Mau giải độc cho hắn!
-Cái này… loại độc này ta không giải được!
-Để ta thử xem!

Số người của Độc tông cũng không nhiều, tổng cộng cũng chỉ hơn hai mươi người, lúc này tất cả đều đã tề tựu hết ở bốn phía quảng trường, có vài người đi tới kiểm tra tình huống của Đường Thập Thất và rất nhanh đã phát hiện ra hắn trúng độc, chỉ là bọn họ cũng phát hiện cho dù bọn họ tự xưng là Độc tông nhưng lại không ai có thể giải được độc cho Đường Thập Thất.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ nói không sai, Độc tông quả nhiên là một môn phái bất nhập lưu. – một thanh âm nhàn nhạt truyền tới:
-Chỉ bằng đám ô hợp các người cũng dám tự xưng là Độc tông sao? Đúng thật là bôi nhọ hai từ độc tông đó!
Những người này lập tức quay đầu lại, cùng hướng về phía phát ra tiếng nói kia, sau đó cả đám đều nhìn thấy một nam tử thanh niên mặc một kiện phong y màu đen, nhìn bề ngoài chưa tới 20 tuổi, hắn đang nhìn mọi người, trên mặt dường như không có chút biểu tình gì, một bộ dáng không vui không buồn.
-Các hạ là ai? Nơi này là cấm địa của Độc tông, người ngoài không được tùy tiện đi vào! – người lên tiếng là một lão đầu khoảng 60 tuổi, hắn chính là tông chủ của Độc tông, cũng tự lấy Độc tông làm danh xưng cho mình, còn về tên thật của hắn thì không có mấy người biết.
-Ta là Đường Kim, đường trong Đường Môn, kim trong Hoàng Kim. – thanh niên nam tử chính là Đường Kim, thanh âm của hắn vẫn bình đạm như cũ:
-Ta là đệ tử Đường Môn, đặc biệt tới đây để diệt môn các người!
Hai từ diệt môn phát ra từ trong miệng Đường Kim nghe vô cùng nhẹ nhàng hời hợt, nhưng khi truyền vào tai của những người đang có mặt tại đây thì lại làm họ không rét mà run.
-Ha ha ha… - tông chủ Độc tông cười phá lên:
-Diệt môn chúng ta? Buồn cười, đúng là buồn cười, chỉ một Đường Môn tép riu mà cũng dám huênh hoang khoác lác trước mặt Độc tông ta, càng buồn cười hơn là Đường Môn sớm đã bị chúng ta diệt môn từ hơn hai mươi năm trước rồi, bây giờ ngươi còn dám ở đây xưng là đệ tử Đường Môn, muốn tìm chết sao?
-Đường Môn vẫn tồn tại, nhưng mà Độc tông hôm nay nhất định sẽ bị diệt vong! Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Các người muốn tự sát hay muốn học theo Đường Thập Thất, trước khi chết nếm thử một chút tư vị sống không bằng chết?
Giống như nghe được lời của Đường Kim, Đường Thập Thất đang nằm dưới đất lúc này lại tiếp tục phát ra từng tiếng kêu vô cùng thê lương:
-Á….á….
Tiếng kêu thê lương thảm thiết cùng với bộ mặt nhăn nhó dữa tợn của hắn là mỗi người ở đầy đều cảm giác được, Đường Thập Thất bây giờ đúng là đang sống không bằng chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận