Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 930: Bởi vì ta sợ

Lúc trước trong suốt mấy tiếng đồng hồ tuy Đường Kim đã được trải nghiệm một loại khoái cảm vô cùng tuyệt vời nhưng hắn cũng càng thêm xác định hôm nay Diệp Tử Vận đúng là có chút bất thường, cho dù lần nào ở cùng với hắn nàng cũng rất nhiệt tình máu lửa nhưng lần này đã không thể dùng hai từ nhiệt tình để hình dung nữa, mà là một loại tự ngược đến điên cuồng.
Diệp Tử Vận không có trả lời câu hỏi của Đường Kim, cũng không có lên tiếng, nàng quay lưng về phía hắn, thân thể nóng rực của nàng dần dần trở nên lạnh lẽo.
Đường Kim đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, vội vàng đem thân thể nàng kéo lại, sau đó liền có chút giật mình, không biết từ lúc nào Diệp Tử Vận đã nước mắt lưng tròng…
-Nàng rốt cuộc làm sao thế? Ai khi dễ nàng? Là Đại Nhi phải không? – Đường Kim thực sự có chút lo lắng, hắn phát hiện hắn bản thân bất giác càng ngày càng để tâm tới Diệp Tử Vận, cho dù hắn từng nghĩ rằng nàng chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp mà Tiêu Đại Nhi tặng cho mình, nhưng sau khi ở cùng nàng một thời gian dài, hắn đã bắt đầu xem nàng như nữ nhân của mình.
-Không, không ai khi dễ ta hết. – Diệp Tử Vận cố lấy tay lau nước mắt nhưng càng lau nước mắt càng tuôn ra, thanh âm cũng dần trở nên nghẹn ngào:
-Những ngày qua ta đã mờ mờ minh bạch một vài chuyện, chồng… năm đó chàng vừa gặp ta lần đầu ta đã nói với chàng Đại Nhi tiểu thư không hề dùng mị thuật đối với ta, ta chỉ là bị mị lực của nàng chinh phục, cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì nàng, lúc đó có phải chàng cảm thấy rất buồn cười không? Có phải chàng thấy ta rất đáng thương?
Tâm thần Đường Kim khẽ rung lên một cái, sao Diệp Tử Vận lại đột nhiên hỏi lại chuyện này? Lẽ nào nàng đã bắt đầu thoát li khỏi mị thuật khống chế của Tiêu Đại Nhi?
Suy đoán này làm Đường Kim không thể không chấn kinh, hắn ngơ ra mất một lúc, chưa kịp trả lời vấn đề của nàng thì nàng lại nói tiếp:
-Chồng, không được lừa ta, ta muốn nghe sự thật. – Diệp Tử Vận lại đưa tay lau nước mắt, tuy rằng trên mặt vẫn như hoa lê đái vũ ( nước mưa điểm trên hoa lê), nhưng quanh mắt đã không còn hạt lệ nào tuôn ra.
-Không có, ta chưa từng cảm thấy nàng buồn cười chút nào, cũng không có cảm thấy nàng đáng thương, kì thự lúc đó ta cảm thấy nàng rất xinh đẹp,. cũng có chút cảm khái mị thuật của Tiêu Đại Nhi lợi hại. – Đường Kim trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.
Diệp Tử Vận đột nhiên nở nụ cười:
-Chồng, lần đầu tiên chàng gặp ta kì thực cũng đã có chút thích ta rồi phải không? Ít nhất là thích thân thể của ta?
-Nàng biết rồi mà còn hỏi sao? – một tay Đường Kim lại bắt đầu du đãng trên thân thể Diệp Tử Vận:
-Nam nhân nào có thể không thích thân thể nàng được chứ?
Đây là sự thật, Đường Kim xác thực rất thích thân thể Diệp Tử Vận.
Khẽ trầm ngâm một lúc, Đường Kim cuối cùng cũng quyết định trực tiếp hỏi:
-Tử Vận, hiện tại nàng đã thanh tỉnh trở lại, không chịu ảnh hưởng từ mị thuật của Tiêu Đại Nhi nữa có phải không?
-Ta nghĩ chắc là như thế. – Diệp Tử Vận khẽ do dự một lát rồi mới khẽ gật đầu:
-Đoạn thời gian trước ta bắt đầu phát hiện ra tình huống có chút không đúng, trước kia bất luận Đại Nhi tiểu thư nói gì với ta ta đều lập tức thực hiện một cách không do dự, chưa bao giờ suy nghĩ đến nguyên nhân, càng không bao giờ hỏi Đại Nhi tiểu thư xem tại sao phải làm như thế. Nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ ta thường xuyên suy nghĩ lí do tại sao, càng nhịn không được muốn đi hỏi Đại Nhi tiểu thư, thậm chí còn có một lần ta phát hiện bản thân mình cư nhiên muốn phản đối cách làm của Đại Nhi tiểu thư, sau này ta càng càng càng cảm thấy hơn hai năm qua mình giống như đang nằm mơ, một giấc mơ vừa rõ ràng vừa mờ ảo.
Đường Kim nhất thời không biết phải nói gì, điều duy nhất làm hắn nghĩ không thông là tại sao Diệp Tử Vận lại đột nhiên thanh tỉnh lại?
-Có vài ngày ta vô cùng hoang mang thất thố, nhưng ta không dám nói với chàng, bởi vì ta biết chàng càng thích Đại Nhi tiểu thư hơn, có lẽ chàng sẽ trực tiếp nói chuyện này với nàng, ta vừa sợ vừa cảm thấy mê man, mãi đến vừa rồi ta vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này, cho dù ta biết nó chắc sẽ liên quan đến mị thuật của Đại Nhi tiểu thư, nhưng ta lại không dám khẳng định, hay nói cách khác là không muốn khẳng định. – Diệp Tử Vận nhẹ nhàng ôm lấy Đường Kim, đem thân thể của nàng dán chặt lên người hắn:
-Nhưng mấy tiếng đồng hồ vừa rồi ta có cảm giác rất chân thật, không có nửa điểm hư huyễn, ta rất vui vẻ, ta thích chàng làm thế với ta. Có lẽ lúc đầu là do Đại Nhi tiểu thư nên ta mới ở bên cạnh chàng, nhưng hiện tại ta đã thật lòng thật dạ muốn ở cạnh chàng rồi.
-Nếu đã như vậy thì cần gì phải khóc? – Đường Kim khẽ thở phào một hơi.
-Bởi vì ta sợ. – Diệp Tử Vận ôm chặt lấy Đường Kim, bộ dáng như sợ hắn sẽ bỏ nàng mà đi mất:
-Ta sợ sau này không thể gặp được chàng nữa.
-Cái này có gì mà phải sợ? – ngữ khí của Đường Kim rất nhẹ nhàng:
-Đừng nói nàng vẫn còn muốn gặp ta, cho dù nàng không muốn nữa ta cũng sẽ không thả nàng đi đâu.
Trên thực tế thì mặc dù Đường Kim cảm thấy khá là bất ngờ nhưng kì thực hắn lại càng cao hứng hơn, tương đối mà nói hắn càng thích một Diệp Tử Vận không bị Tiêu Đại Nhi khống chế, hắn thích mỹ nữ phải tự chủ được suy nghĩ và hành động của mình chứ không phải là một thứ đồ chơi xinh đẹp mà Tiêu Đại Nhi tặng cho hắn.
-Chồng, chàng không hiểu, ta lo chính là Đại Nhi tiểu thư… - ngữ khí của Diệp Tử Vận tràn đầy lo âu:
-Nếu như nàng biết ta đã tỉnh lại, nàng còn có thể tín nhiệm ta như trước không? Nếu như Đại Nhi tiểu thư không còn tín nhiệm ta nữa thì kết cục tốt nhất của ta là phải rời xa chàng, nói không chừng đến lúc đó nàng sẽ trực tiếp trừ khử ta cũng nên.
Trên mặt Diệp Tử Vận lộ ra vẻ cười khổ:
-Chồng, chàng có biết không? Kì thực theo lí mà nói ta vốn nên vui mừng vì bản thân đã thanh tỉnh lại, nhưng hiện tại ta lại càng hi vọng mình vẫn giống như trước đây, cho dù hai năm qua ta sống như một con rối nhưng thời gian này cũng là lúc mà ta cảm thấy vui vẻ nhất, thậm chí có thể nói đó là cuộc sống trong mơ của ta, chỉ là hiện tại ta đã tỉnh lại rồi, tất cả những thứ đó chỉ là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi, mọi thứ đều đã quay về không.
-Đừng nghĩ quẩn, chắc bây giờ Đại Nhi vẫn chưa biết đâu… - Đường Kim nhẹ nhàng vỗ lên kiều đồn phong mãn của Diệp Tử Vận, muốn an ủi nàng một cái nhưng Diệp Tử Vận đã ngắt lời hắn:
-Chồng, không phải ta nghĩ quẩn đâu, ta đi theo Đại Nhi tiểu thư đã hơn hai năm, đối với những việc nàng làm ta biết nhiều hơn chàng, hơn nữa cho dù hiện tại nàng chưa biết nhưng chẳng cần bao lâu nữa nàng nhất định cũng sẽ biết, cho nên ta muốn chủ động nói thật với nàng để tranh thủ cơ hội được ở bên chàng.
-Tử Vận, đúng là ta không biết nhiều về những việc Đại nhi làm, nhưng nàng yên tâm, bất luận cô ta có tín nhiệm nàng hai không, nàng vẫn là nữ nhân của ta, Đại Nhi sẽ không tùy tiện đụng vào nữ nhân của ta đâu. – Đường Kim khá là tự tin với việc này:
-Nếu như Đại Nhi không tín nhiệm nàng nữa vậy sau này nàng có thể thoát li quan hệ với cô ta, nàng chỉ làm nữ nhân của ta, đương nhiên nếu như Đại Nhi vẫn tín nhiệm nàng, vẫn hi vọng nàng có thể giúp cô ta làm việc thì phải xem ý nguyện của nàng thế nào rồi.
Ngừng một chút, Đường Kim lại bổ sung:
-Nếu như nàng hận Đại Nhi thì có thể triệt để thoát li cô ta, ở lại bên cạnh ta là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận