Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1076: Ngươi tưởng ngươi thắng rồi sao?

-Phỉ Phỉ, nàng không cần lo lắng, ta tìm giúp nàng. – Đường Kim thuận tay ôm lấy eo Lạc Phỉ Phỉ, an ủi nàng một câu.
-Lão công, người quá đông, hội diễn còn chưa chính thức bắt đầu, nơi này hơi loạn, ta đã lệnh cho tất cả mọi giáo quan quản chặt đội ngũ của mình, nhưng bọn họ cần một chút thời gian mới sắp xếp ổn thỏa được, lại cộng thêm nơi này thỉnh thoảng lại có người ra người vào, ta không thể nói ra chuyện có phần tử khủng bố được, nếu không nhất định sẽ xảy ra bạo loạn, làm không tốt sẽ xảy ra sự kiện dẫm đạp đẫm máu. – Lạc Phỉ Phỉ có chút phiền lòng, nếu như đám tân sinh viên này đều là quân nhân thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ tiếc là bọn họ chỉ là sinh viên, lại cộng thêm không ít người không huấn luyện ở đây nên trành cảnh có chút hỗn loạn.
-Phỉ Phỉ, ta đã nhìn qua rồi, Khương Huệ kia không có ở đây. – Đường Kim dùng tốc độ nhanh nhất đưa mắt quét quanh sân bóng một vòng, sau đó liền xác định Khương Huệ không có mặt ở đây.
Ngừng một chút hắn lại nói tiếp:
-Phỉ Phỉ, nàng ra lệnh cho thuộc hạ thủ hộ nghiêm ngặt nơi này, không được tùy tiện cho người ra vào, ta đi kiểm tra xem ở đây có bị đặt bom không.
-Ừm. – Lạc Phỉ Phỉ gật dầu một cái, sân bóng rộng như vậy người bình thường muốn kiểm tra nơi này không biết phải dùng mất bao nhiêu thời gian, nhưng Đường Kim lại không như thế, với công lực của hắn kì thực làm mọi việc chỉ cần khoảng mười phút đồgn hồ mà thôi.
Đường Kim rất nhanh đã biến thành một đạo tàn ảnh xuyên qua sân bóng, bắt đầu điều tra từng ngóc ngách, Lạc Phỉ Phỉ cũng để cho thủ hạ thủ vệ nghiêm ngặt lối ra vào, chỉ cho vào không cho ra, người nào muốn vào đều phải kiểm tra kĩ lưỡng. mười phút sau Đường Kim quay lại bên cạnh Lạc Phỉ Phỉ.
-Phỉ Phỉ, nơi này an toàn, Khương Huệ không ở đây, ta cũng không phát hiện ra bom hay bất cứ vật phẩm gây nguy hiểm nào…- Đường Kim vừa nói tới đây thì chuông điện thoại của Lạc Phỉ Phỉ chợt vang lên.
Lạc Phỉ Phỉ vội vàng nghe máy, sau đó trên mặt nàng lập tức lộ vẻ kinh hỉ:
-Lão công, chúng ta bắt được Khương Huệ rồi.

Vài phút sau Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ cùng tới một tòa nhà nằm trong khuôn viên trường, nơi này là chỗ ở tạm thời của Lạc Phỉ Phỉ và phân đội đặc công của nàng, cũng tạm coi như căn cứ địa tạm thời của mọi người, hiện tại KHương Huệ đã bị bắt tới đây.
Khương Huệ bị bắt làm mọi người cảm thấy hơi có chút quỷ dị, lúc trước thủ hạ của Lạc Phỉ Phỉ và cả đặc công của Tiềm Long dùng hết mấy tiếng đồng hồ đều không thể tìm được tung tích của cô ta, nhưng vài phút trước cô ta lại tự động xuất hiện, lúc bị phát hiện Khương Huệ chỉ các sân bóng có khoảng 200 mét, đang chuẩn bị tiến vào sân bóng thì bị thủ hạ của Lạc Phỉ Phỉ bắt được.
-Mọi người trở về sân bóng đi, ở đây có chúng ta là được rồi. – Lạc Phỉ Phỉ phân phó một câu để những người khác rời đi, chỉ có nàng và Đường Kim ở lại, đương nhiên còn có cả Khương Huệ nữa.
-Nói đi, các ngươi còn kế hoạch gì nữa? – Lạc Phỉ Phỉ lạnh lạnh lùng hỏi.
Vừa rồi mấy thủ hạ của nàng từ trên người Khương Huệ đã lục soát được một vài đồ, cũng tìm thấy hộp thuốc cướp từ chỗ Mộc Vũ, bất quá qua qua kiểm tra thì thấy trong đó không chỉ có mỗi thuốc, nếu đem chất bột trong mỗi viên nang lấy ra rồi trộn lẫn vào nhau sẽ thu được một loại bom cỡ nhỏ, Khương Huệ đã làm xong một quả bom nhưng ngoài ra thì trên người cô ta không còn tìm thêm được thứ gì nữa.
Rõ ràng là Khương Huệ chính là phần tử khủng bố, nhưng vấn đề là không biết nàng chỉ có một mình hay còn đồng bọn, liệu có những nhóm khủng bố khác nữa không?
-Cô có muốn biết ta có kế hoạch gì không? – Khương Huệ dùng ánh mắt quái dị nhìn Lạc Phỉ Phỉ, ngữ khí bình tĩnh lạ thường, một chút cũng không hoang mang, ngực lại trong mắt còn toát lên từng tia cuồng nhiệt.
-Nếu như cô nói ra kế hoạch thì ta sẽ để cô thoải mái hơn một chút, nếu như không nói thì tin chắc rằng cô sẽ phải chịu đựng nỗi thống khổ không tưởng đấy. – ngữ khí của Lạc Phỉ Phỉ rất băng lãnh, đối với phần tử khủng bố nàng một mực luôn hận đến tận xương tủy, bởi vì đám người này chính là những kẻ điên chuyên lạm sát người vô tội.
-Cô lại đây, ta sẽ nói cho cô. – Khương Huệ vẫn rất bình tĩnh, dường như căn bản không chút sợ hãi.
-Cô muốn dở trò gì? – Lạc Phỉ Phỉ bước lên vài bước tới gần Khương Huệ, cái gọi là tài cao gan lớn, thân làm tu tiên giả, nàng tự nhiên không sợ Khương Huệ giở thủ đoạn.
-Kế hoạch của ta là… - Đường Kim nhìn Lạc Phỉ Phỉ đã tới rất gần mình, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó mới phun ra mấy chữ:
-Nổ chết các ngươi…
Oanh!
Cả người Khương Huệ đột nhiên phát nổ, một cỗ lực xung kích cực lớn phát tán ra bốn xung quanh, Lạc Phỉ Phỉ ở gần nhất tất nhiên là bị ảnh hưởng đầu tiên.
Rõ ràng nếu Lạc Phỉ Phỉ chỉ là người bình thường thì giờ phút này nàng căn bản không thể tránh được, bất quá nàng đã là tu tiên giả, tốc độ phản ứng của nàng cũng nhanh hơn người khác vô số lần, khoảnh khắc vụ nổ vừa xảy ra nàng đã theo bản năng lắc mình rời khỏi phòng.
Nhưng động tác của Đường Kim còn nhanh hơn cả nàng, hắn vươn tay ôm lấy eo Lạc Phỉ Phỉ, bất quá lần này hắn không có phát động thuấn di mà nhanh chóng duỗi tay phải ra, một cỗ lực lượng vô hình tuôn trào, theo cỗ lực lượng đó phát ra, sóng xung kích của vụ nổ cộng với máu thịt vụn của Khương Huệ đột nhiên dừng lại như gặp phải một bình chướng.
Kít kít…
Sóng xung kích đập vào lực lượng của Đường Kim rồi dần dần yếu đi, đến cuối cùng là triệt để biến mất trong vô hình, lúc này Đường Kim mới thu tay lại, những mảnh nhỏ của vụ nổ lúc này mới lần lượt tiếp đấp, tràng cảnh vừa thê thảm vừa kinh tởm đến buồn nôn.
-Kì quái, cô ta giấu bom ở đâu a? – Lạc Phỉ Phỉ không có vì khung cảnh trước mặt mà sợ hãi, nàng chỉ có chút nghĩ không thông, Khương Huệ rốt cuộc đã giấu bom ở đâu?
Nàng có thể khẳng định là vụ nổ lần này không phải là dùng bom lúc trước Khương Huệ vừa chế tạo, trên thực tế thì quả bom nhỏ kia vẫn còn đang yên vị trong phòng.
-Phỉ Phỉ, nơi này để người khác tới dọn dẹp đi. – Đường Kim không thích ở lại nơi buồn nôn thế này nên lập tức ôm Lạc Phỉ Phỉ rời đi.
Việc dọn dẹp cuối cùng được Đường Kim giao cho Tiềm Long, còn Lạc Phỉ Phỉ thì trở lại sân bóng, cái chết của Khương Huệ làm Lạc Phỉ Phỉ cơ bản đã yên tâm hơn nhiều, bất quá để đảm bảo an toàn nàng vẫn yêu cầu Đường Kim ở lại sân bóng để phòng vạn nhất, còn về bản thân nàng thì dẫn dắt đội quân của mình tham gia hạng mục cuối cùng của quân huấn, hội diễn quân sự.
Thời gian tới 9 giờ, hội diễn chính thức bắt đầu, từng đội ngũ đi qua lễ đài tiếp nhận kiểm duyệt, Đường Kim thì ngồi trên khán đài dùng ánh mắt của mình không ngừng kiểm duyệt Lạc Phỉ Phỉ, đồng thời cũng đang mong mỏi cho buổi lễ mau chóng kết thúc.
Đúng vào lúc này chuông điện thoại của hắn vang lên, hắn cầm điện thoại lên không nhìn là ai gọi tới đã bấm nghe luôn, điện thoại vừa thông thì đầu dây bên kia lập tức truyền tới một thanh âm máy móc đầy quái dị:
-Đường Kim, ngươi tưởng rằng ngươi đã thắng rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận