Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 848: Đụng chết tên vương bát đản nhà ngươi

-Đệt, tiểu tử, ngươi thái độ cái rắm ấy, con hàng ngươi không phải là ăn may tán được một mỹ nữ sao? Ngươi nghĩ mình giữ được nàng ư? – nam nhân kia lập tức điên tiết:
-Ngươi muốn đua phải không? Được , lão tử solo với ngươi, nếu ngươi thua thì nữ nhân kia sẽ là của ta, lão tử, nếu lão tử thua nữ nhân và du thuyền của ta đều sẽ là của ngươi, thế nào hả? dám solo không?
-Ngươi có biết xấu hổ không hả? – Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được nói:
-Ngươi lái du thuyền đi đua với thuyền mộc của ta, mặt đúng là dày hơn cả tường thành!
Không sai, tên gia hỏa kia đang lái một chiếc du thuyền, cũng chính vì thế lúc Đường Kim vừa đề nghị đua thuyền với hắn thì mấy mỹ nữ bên cạnh hắn lập tức cười nhạo Đường Kim, một chiếc thuyền mộc mà đòi so với du thuyền không phải là cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương sao?
-Mỹ nữ, nàng nói rất đúng, ta không biết xấu hổ viết như thế nào cả. – nam nhân kia làm ra một bộ dáng không hề để bụng, hắn haha cười hớn:
-Ê, tiểu tử kia, thế nào hả? Dám không con?
-Được, cược thì cược, ta lại sợ ngươi quá cơ! – Đường Kim hời hợt nói:
-Ta để các ngươi lái du thuyền đấy, ai tới đảo trước thì người đó thắng.
ắ ố ắ ầ ề ế ẳ ề ể-Được, con hàng ngươi được lắm, tối nay lão tử sẽ chăm sóc tận tình nữ nhân của ngươi, hahaha… - nam nhân kia cười phá lên sau đó bắt đầu phát động du thuyền tiến lên phía trước, hướng thẳng về phía tiểu đảo.
Đường Kim vươn tay ôm lấy Lạc Phỉ Phỉ, kéo nàng đứng dậy sao đó liền bá đạo hôn xuống môi thơm của nàng, hai người đứng giữa trung tâm thuyền mộc, không có ai chèo thuyền nhưng chiếc thuyền vẫn như lắp thêm động cơ mà lao thẳng về phía trước.
-Đệch, ta nhìn thấy cái loằn gì thế này?
-Mọi người mau nhìn đi, có phải ta hoa mắt rồi không?
-Mịa nó, thật hay giả thế?
Tổ hợp bốn người lúc trước đua thuyền cùng với Lạc Phỉ Phỉ vốn đã sắp đuổi kịp thuyền mộc của Lạc Phỉ Phỉ thì đột nhiên cả đám liền kinh hãi phát hiện chiếc thuyền nhỏ kia lại lướt đi trên mặt nước với một tốc độ không tưởng, chớp mắt đã bỏ lại bọn họ một khoảng rất xa, càng làm người ta không tin vào mắt mình là đôi nam nữ trên thuyền lại đang hôn nhau rất nồng nhiệt thế những chiếc thuyền của họ vẫn vẫn đi ngang hàng với một chiếc du thuyền, một chút cũng không thụt lại phía sau!
-Đệt, gặp quỷ rồi! – lúc này nam nhân lúc nãy và bốn mỹ nữ trên thuyền đều đang trừng mắt há mồm, đậu móa, cái này có còn là người không?
Chỉ là nam nhân kia cũng không có thời gian mà đi tìm câu trả lời cho câu hỏi tại sao lại thế nữa, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là bật max tốc độ, hắn không thể thua một chiếc thuyền mộc được, càng quan trọng hơn là mỹ nữ quân trang trên chiếc thuyền nhỏ kia làm hắn rạo rực không thôi, lúc đối phương vừa đáp ứng đánh cược hắn đã bắt đầu huyễn tưởng tới viễn cảnh mỹ nữ kia nằm dưới khố của hắn, nhưng bây giờ hắn lại phát hiện cảnh tượng này sợ rằng khó mà thành thật được, mắt thấy mỹ mộng sắp tiêu tan, hắn không thể nào không làm gì được !
Tăng tốc, tiếp tục tăng tốc!
Tốc độ của du thuyền càng ngày càng nhanh, nhưng nam nhân trên du thuyền lại bi kịch phát hiện, bất luận hắn có nhanh thế nào đi chăng nữa thì thuyền mộc của đối phương vẫn không hề tụt lại phía sau!
Mà tâm tình của Lạc Phỉ Phỉ lúc này cũng tương đối kì dụ, lúc Đường Kim vừa mới hôn nàng, nàng còn cảm thấy có chút khó hiểu, lẽ nào hắn muốn nhận thua sao?
Nhưng sau đó khi phát hiện ra cảnh sắc trước mặt, từng chiếc thuyền, từng kiến trúc đều dùng tốc độ rất nhanh lùi lại phía sau, tiếp theo nàng liền phát hiện ra bên cạnh mình đã là chiếc du thuyền lúc nãy, thế là nàng mới minh bạch, Đường Kim không hề muốn nhận thua, hơn nữa hắn khẳng định sẽ không thua!
Cho dù là người trong cuộc nhưng Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên lại giống như người đứng xem bên ngoài, nàng lấy góc độ của người ngoài cuộc quan sát cảnh tượng làm nàng cả đời khó quên này, trên mặt nước mênh mông, một đôi nam nữa chân đạp một phiến thuyền mộc nhỏ, thuyền nhỏ tự động lao đi vun vút trên mặt nước, đôi nam nữ kia đang quên đi tất cả mà ôm hôn nồng nhiệt, thật giống như một cặp thần tiên quyến lữ.
Cảnh tượng này làm trong lòng Lạc Phỉ Phỉ sinh ra một cảm súc phi thường khó nói nên lời, có chút hưng phấn, có chút kích thích, tựa hồ còn có một thứ gì đó không thể nói rõ được, một gia sau nàng mới thoát ra khỏi cảm giác của một người ngoài cuộc, thân thể chân chính nằm trong cuộc, tiếp theo nàng có chút mất khống chế mà nhiệt tình đáp trả lại Đường Kim, đôi tay nàng ôm chặt lấy eo hắn, dùng kĩ thuật nhiệt tình nhưng còn kém điêu luyện của nàng để đáp trả nụ hôn của Đường Kim.
Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ đều trầm mê trong nụ hôn cháy bỏng này, nhưng mà tốc độ của chiếc thuyền nhỏ vẫn không hề chậm đi, chẳng bao lâu tiểu đảo đã gần ngay trước mặt. Chiếc phi thuyền kia lại tăng tốc thêm một lần nữa, dường như muốn lợ dụng đoạn đường cuối cùng này để bỏ lại chiếc thuyền nhỏ ở phía sau, nhưng đúng vào lúc này thuyền một lại đột nhiên vọt lên phía trước, bỏ lại du thuyền phía sau đuôi.
500 mét, 200 mét, 100 mét…50 mét… 10 mét…
Thuyền mộc vẫn không hề giảm tốc, nam nhân trên du thuyền đột nhiên hưng phấn tột độ, bởi vì hắn có thể dự liệu được chiếc thuyền nhỏ kia sẽ đâm lên tiểu đảo, đến lúc đó nhất định sẽ là thuyền hỏng người chết!
Du thuyền bắt đầu giảm tốc, nam nhân trên du thuyền vẫn đang theo dõi sát sao thuyền mộc của Đường Kim, sau đó một giây hắn liền nhìn thấy chiếc thuyền mộc kia thế như trẻ tre đâm thẳng lên đảo.
-Haha, đụng rồi, đụng chết tên vương bát đản nhà ngươi! – nam nhân trên du thuyền nhất thời hưng phấn hò hét, trong lòng thì lại cảm thấy có chút đáng tiếc, tiếc cho một đại mỹ nữ, hắn còn chưa được nếm thử mà nàng đã hương tiêu ngọc vẫn.
-Cát thiếu, bọn họ, bọn họ hình như không có đụng phải đảo! – đúng vào lúc này một mỹ nữ bên cạnh nam nhân kia nhịn không được nhỏ giọng nói.
-Không đụng? – nam nhân tên Cát thiếu ngẩn ra, sau đó lập tức bạo nộ:
-Cái này làm sao có thể?
Vừa bạo nộ hắn vừa nhìn về phía tiểu đạo, sau đó hắn liền phát hiện chiếc thuyền nhỏ của Đường Kim đúng là không có đụng phải đảo, không biết chiếc thuyền kia dùng cách quỷ dị gì mà lại trực tiếp xuất hiện trên đảo, hơn nữa đôi cẩu nam nữ kia vẫn đang ôm hôn nhau đến thiên hôn địa ám!
Du thuyền lúc này vừa mới dừng lại, tên Cát thiếu kia thấy Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ vẫn đang hôn nhau liền lập tức nóng mắt khởi động du thuyền, nhìn bộ dáng của hắn giống như là đang tính bài chuồn.
-Ê, tên ngu ngốc kia, ngươi muốn chuồn sao? – đúng vào lúc này thì thanh âm của Đường Kim đột nhiên vang lên.
Đường Kim cuối cùng cũng buông đôi môi mềm mại của Lạc Phỉ Phỉ ra, Lạc Phỉ Phỉ thì mặt đỏ bừng bừng, thân thể dựa sát vào người Đường Kim, nhìn bề ngoài có chút mềm nhũn vô lực.
-Ai thèm chuồn? Không phải chỉ là một chiếc du thuyền thôi sao? Lão tử thiếu éo gì! – nam nhân tên Cát thiếu kia có chút thẹn quá hóa giận:
-Ngươi tưởng lão tử giống như ngươi chỉ có một chiếc thuyền rách thôi sao?
-Du thuyền của ngươi đã là của ta rồi, mau cút xuống cho ta, đừng có chiếm dụng chỗ của ta! – Đường Kim ôm Lạc Phỉ Phỉ, không nhanh không chậm đi về phía du thuyền.
-Đệch, ngươi nghĩ ngươi là ai, lão tử muốn xuống thì xuống, không muốn xuống thì thôi, hôm nay lão tử éo đưa du thuyền cho ngươi đấy, ngươi làm gì được ta? – tên Cát thiếu kia rất nhanh đã khởi động du thuyền, quay đầu vút đi, từ phía xa hắn còn giơ ngón giữa lên với Đường Kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận