Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 533: Âm hiểm nhất làThu Phong Hàn

Theo âm thanh lạnh lẽo đó phát ra, một nam nhân lập tức xuất hiện trong tầm mắt Đường Kim, một người mà Đường Kim nhìn thì có chút quen thuộc nhưng không hề quen biết, tên nam nhân này tầm hơn 30, tay cầm một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, nhìn bề ngoài sát khí đằng đằng, rõ ràng là lai giả bất thiện.
-Ngươi cũng là người của Tiềm Long? – Đường Kim lười biếng hỏi, hắn vẫn khoanh chân đả tọa dưới đất chứ không hề đứng lên, vừa nói vừa tiếp tục vận công trị thương.
-Ta tên là Liễu Tứ, là người của Liễu gia! – tên nam nhân cầm kiếm nhìn Đường Kim rồi đột nhiên giơ kiếm lên cao:
-Đường Kim, ngươi có thể đi chết được rồi.
Trường kiếm đột nhiên chém thẳng xuống đem theo một đạo kiếm quang lạnh lẽo, Liễu Tứ dường như biết Đường Kim đã bị thương, hắn cũng biết mình không phải đối thủ của Đường Kim lúc bình thường cho nên hắn không hề dây dưa một giây một khắc nào hết, vừa nói ra thân phận lập tức liền ra tay luôn.
Liễu Tứ vừa nói ra thân phận thì Đường Kim cũng đã hiểu ra, tên này chắc là huynh đệ của tên Liễu Thập Tam kia rồi, Liễu gia đã có ba huynh đệ chết trong tay hắn, bây giờ tên gọi là Liễu Tứ trước mặt này rõ ràng là người thứ tư chết trong tay hắn rồi.
Kiếm quang vừa tới thì Đường Kim cũng động thân dùng bộ pháp di động, cho dù không thể dùng thuấn di nhưng cho dù trong tình huống không dùng thuấn di thì tốc độ của hắn cũng không hề chậm, nếu như đối mặt với loại cao thủ như Lý Vân Thiên thì tốc độ này không ăn nhằm gì, nhưng vẫn thừa đủ để đối phó với kẻ chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ như Liễu Tứ.
Nghiêng mình di động vài mét, Đường Kim búng tay một cái, một quả cầu nhỏ màu trắng bắn thẳng về phía Liễu Tứ sau đó khẽ nổ bụp một cái, hóa thành vô số hạt bụi màu trắng.
-Lại dùng độc? – Liễu Tứ hừ lạnh một tiếng:
-Ngươi cho rằng ta sẽ không có chuẩn bị gì sao?
Không biết Liễu Tứ có chuẩn bị trước hay không nhưng nói chung là hắn không thèm để ý đến thứ bụi trắng kia, thanh trường kiếm trong tay lập tức đổi hướng, dùng tốc độ nhanh nhất đâm về phía Đường Kim.
Mấy chục đạo ánh sáng màu hoàng kim đột nhiên phát ra từ trên người Đường Kim, mấy chục cái phi tiêu bằng vàng nhất tề bay về phía Liễu Tứ. Tốc độ bay của từng cái phi tiêu không hề giống nhau, có nhanh có chậm hơn nữa quỹ tích của chúng cũng hoàn toàn khác nhau làm cho người ta nhìn mà hoa mắt.
Trường kiếm của Liễu Tứ vừa đâm ra đã buộc phải lui về phòng thủ, kiếm quang lóe lên, một vài tiếng kia đinh đang nghe khá vui tai cũng theo đó vang lên, mấy chục cái phi tiêu vàng kia đều bị đánh rơi xuống đất.
-Đường Kim, ta xem ngươi còn giở trò gì ra được nữa... – Liễu Tứ lại lần nữa chỉ mũi kiếm về phí Đường Kim cười lạnh, nhưng lời còn chưa rứt thì yết đột nhiên giống như bị cái gì đó bóp chặt:
-Ặc !
Liễu Tứ đột nhiên dùng tay bóp lấy cổ mình, hắn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, tròng mắt tràn đầy vẻ khó tin.
-Sao, sao có thể... – câu cuối cùng của Liễu Tứ còn chưa kịp nói xong thì hắn đã ngã xấp xuống, không còn chút khí tức nào nữa, phía sau gáy của hắn lúc này mới thấy một chiếc phi tiêu vàng lấp lánh đang cắm ở đó.
-Thật là ngu ngốc, ta thật muốn hạ độc sao lại tung thứ bột trắng quá rõ ràng như vậy chứ, thế không phải là lạy ông tôi ở bụi này à?
Đường Kim vừa thầm nhủ vừa vung tay thu lại mấy chục cái phi tiêu vàng vừa phóng ra, trong người hắn lúc này chỉ cảm thấy khí huyết đảo lộn, trận chiến vừa rồi tuy rằng khá nhẹ nhàng nhưngcũng làm hắn tiêu hao không ít thể lực đồng thời còn làm vết thương lúc trước vừa hồi phục được một ít lại nghiêm trọng hơn một chút. Dưới tình huống bị trọng thương mà còn cố vận hành chân khí đối địc thì không thể nào tránh khỏi việc kích phát vết thương trong người.
Nhưng mà lúc này dù sao cũng đã trừ khử được Liễu Tứ, giết được kẻ địch này thì dù vết thương có nặng thêm chút nữa cũng chẳng sao, dù sao thì chỉ cần khoảng nửa tiếng nữa là hắn đã hồi phục hoàn toàn rồi.
-Đường Kim, ta thực sự càng ngày càng thưởng thức ngươi rồi đấy. – đúng vào lúc này một âm thanh nữa lại truyền vào tai Đường Kim, âm thanh này nghe thì rất ôn hòa, lọt vào tai sẽ cảm thấy rất thoải mái nhưng với Đường Kim lúc này thì âm thanh đó chỉ đem đến cho hắn một cảm giác lông tóc dựng đứng.
- Cái đờ cờ mờ, sao ngươi cũng mò đến đây? – Đường Kim quay phắt lại, nhìn một nam tử xuất hiện cách hắn không xa một cách thần không hay, quỷ không biết, hắn nhịn không được mở miệng phun ra một câu chửi bậy.
Tên nam tử này mặc áokhoác trắng, bộ mặt rất là hiền lành, nhìn không ra chút sát ý nào trong mắt nhưng lúc này Đường Kim chỉ cảm thấy hắn đang gặp phải nguy cơ lớn nhất kể từ lúc sinh ra đến bây giờ.
Bởi vì nam tử này chính là kẻ mà hắn mới lặp cách đây không lâu, Thần Long Sứ Giả Thu Phong Hàn.
-Liễu Tứ chính là ngư ông đắc lợi còn ta mới là con chim sẻ cuối cùng ( bọ ngựa bắt ve còn chim sẻ rình phía sau) – Thu Phong Hàn cười khẽ:
- Đường Kim, bây giờ ngươi có nguyện ý ra nhập Tiềm Long không? Nói thật lòng ta khá là thưởng thức ngươi, thưởng thức thực lực và sư âm hiểm của ngươi.
- Ngươi mới âm hiểm, cả nhà ngươi đều âm cmn hiểm. – Đường Kim buồn bực nói.
Lần đầu tiên gặp Thu Phong Hàn hắn chẳng thèm để tên này vào mắt, lúc hắn chưa bị thương thì đấm chết tên này cũng không khó, thực lực của Thu Phong Hàn thực ra còn không bằng Lý Vân Thiên cơ.
Nhưng bây giờ mọi chuyện không đơn giản như vậy, hắn đang trọng thương mà lại không thể trốn vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, bởi vì hắn rất rõ ràng Tống Oánh rất quan tâm đến mình, nếu hắn tiến vào bên trong sẽ rất dễ bị nàng phát hiện hắn bị trọng thương, vì thế tỉ lệ nàng bị tẩu hỏa nhập ma là rất cao. Con bọ cạp xinh đẹp này hắn bồi dưỡng lâu như vậy đến lúc sắp được ăn rồi nên quyết không thể để nàng xảy ra chuyện gì được, nếu nàng có mệnh hệ gì thì Đường Kim nhất định sẽ hối hận cả đời.
Đường Kim thấy tên Thu Phong Hàn này thực sự quá là âm hiểm giảo hoạt, hắn và Lý Vân Thiên đánh nhau đến lưỡng bại câu thương như thế mà con hàng này vẫn nhịn xuống chưa xuất hiện ngay mà để cho tên Liễu Tứ ngu ngốc kia đi trước do thám, mãi đến tận bây giờ khi thương thế của Đường Kim càng nghiêm trọng hơn thì hắn mới chịu lòi đuôi sói ra.
-Ngươi có thể gả Băng Đường Mỹ Nữ cho ta không?
Tuy rằng trong lòng Đường Kim rất bực bội nhưng hắn vẫn rất trấn tĩnh.
-Đường Kim, ta nói ngươi có vấn đề à? Cặp Băng Sương tỷ muội đó đẹp thì đẹp thật nhưng ngươi hãy tin ta, cho dù ta có ăn cả cân xuân dược, cho dù ta có đến mức nhìn thấy con lợn cái đều muốn chịch thì ta cũng không dám đụng vào họ đâu. – Thu Phong Hàn lắc đầu ngao ngán:
-Ngươi có biết không? Trên đời này có một loại nữ nhân, bọn họ không thích nam nhân...
-Ngươi nói là Băng Đường Mỹ Nữ kg thích đàn ông? – Đường Kim ngạc nhiên hỏi.
-Nếu như họ chỉ là không thích đàn ông không thôi thì ta còn dám theo đuổi họ, nhưng vấn đề là họ không phải không thích đàn ông. – Thu Phong Hàn cảm khái:
-Bọn họ là loại nữ nhân cực đoan đáng sợ nhất, bọn họ...
-Bọn họ thế nào cơ? – Đường Kim bắt đầu thiếu kiên nhẫn, tên gia hỏa âm hiểm này sao lại bắt đầu trở nên nhiều lời như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận