Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 788: Ta cũng hay làm việc tốt.

Kì thực rất nhiều cảnh sát ngày tết vẫn phải làm việc bình thường, bất quá năm nay Đường Thanh Thanh được nghỉ một kì nghỉ khá dài, nhưng dù như thế thì hôm qua nàng cũng đã bắt đầu đi làm. Sáng sớm hôm nay, như mọi ngày nàng vẫn chạy bộ tới cục cảnh sát.
Sau đó thì nàng vừa đúng lúc lại gặp phải vụ tai nạn này, vụ tai nạn này cũng không quá nghiêm trọng, chiếc tiger việt dã đâm phải một chiếc xe con sau đó dừng lại, cho dù chiếc xe ô tô con bị đâm cho nát tươm nhưng trong xe không hề có người, chỉ là đỗ ở bên đường mà thôi. Chiếc tiger việt dã thì không có tổn hại gì mấy, chỉ là lúc Đường Thanh Thanh tới bên cạnh kiểm tra thì thấy lái xe đang sùi bọt mép, thân thể không ngừng co giật, nhìn giống như bị trúng độc.
Nơi này cũng không gần bệnh viện, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất đưa lái xe tới bệnh viện cũng cần mười mấy phút, Đường Thanh Thanh nghĩ rằng Đường Kim sở trường giải độc, hơn nữa hắn lại có thể xuất hiện rất nhanh cho nên mới trực tiếp gọi cho hắn. Thực tế chứng minh suy nghĩ của nàng hoàn toàn đúng, Đường Kim quả nhiên đã tới trong vòng chưa đến một phút.
-Xem ra tiểu đệ này tối qua không có tòm tem với nữ nhân! – trong lòng Đường Thanh Thanh nổi lên một ý niệm như vậy, bởi vì nếu tối qua Đường Kim qua đêm cùng với mỹ nữ nào thì chắc hắn không thể xuất hiện nhanh như vậy được.
-Trúng độc? – Đường Kim nhìn người lái xe kia một cái, người này tuổi đời không lớn, nhìn bề ngoài khoảng ngoài 30, mặc đồ tây đi giày da, ăn mặc khá là chỉn chu, hơn nữa đồ trên người toàn là hàng chất lượng cao, xem ra cũng là người có tiền, đương nhiên có thể đi tiger thì chỉ cần không phải là lái xe của người khác, quá nửa sẽ là người có tiền.
-Đúng thật là trúng độc. – Đường Kim lẩm bẩm một câu rồi mới duỗi tay ra, đưa lên không trung, vài giây sau một điểm bạch quang từ trên không bắn xuống, rơi đúng vào trong lòng bàn tay Đường Kim, điểm bạch quang chính là Hoa Hoa
-Hoa Hoa, ăn sáng đi. – Đường Kim lười biếng nói một câu, Hoa Hoa thì tự động bay thẳng vào người người lái xe kia.
Dường như cùng với lúc đó, tòa nhà Hoàng Kim, phòng làm việc của tổng giám đốc, Tần Khinh Vũ đang ngồi bên bàn làm việc như cảm ứng được gì đó, nàng cúi đầu nhìn xuống trước ngực một cái.
Đại khái khoảng một phút sau, Tần Khinh Vũ rất tự nhiên duỗi cánh tay ngọc ngà của mình ra, một đạo bạch quang từ bên ngoài cửa sổ bắn vào trong, rơi đúng vào lòng bàn tay nàng, hóa thành một chút nhện nhỏ.
-Đường Kim trở về rồi sao? – Tần Khinh Vũ nhìn chú nhện nhỏ trong tay, tự thì thào với mình.
Chú nhện hóa thành một đạo bạch quang, biến mất trước ngực Tần Khinh Vũ, còn nàng thì lại tự thì thào với mình lần nữa:
-Đúng là Đường Kim đã trở về rồi.
Nhẹ nhàng day day chán vài cái, trên khuôn mặt mĩ lệ tuyệt luân của nàng xuất hiện một tia thần sắc dị thường, một lát sau nàng lại cầm đống văn kiện trên bàn lên, tiếp tục đọc, sắc mặt của nàng cũng khôi phục lại vẻ bình thường.
Mà lúc này trên đại lộ Ninh Sơn, người lái chiếc tiger kia vừa được Hoa Hoa cứu tỉnh đang vội vàng giải thích với Đường Thanh Thanh:
-Đường cảnh quan, ta thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì, ta đang lái xe thì đột nhiên cảm giác hoa mắt chóng mặt, tức ngực vô cùng, ta vốn chỉ muốn dừng xe ở một bên đường, nhưng lại có chút không khống chế được, không biết tại sao lại đâm vào chiếc xe con kia, ta thực sự không phải cố ý, ta cũng không có uống rượu…
Thấy người này làm một tràng liên hồi, Đường Thanh Thanh cuối cùng cũng không nhịn được ngắt lời hắn:
-Ngũ tiên sinh, không cần giải thích, ta tin anh, ngoài ra anh cũng không cần lo lắng, trong chiếc xe kia không có người, anh cùng lắm cũng chỉ phải bồi thường tiền sửa xe mà thôi, ta nghĩ chắc cái này không thành vấn đề với anh.
-Không thành vấn đề, đương nhiên là không thành vấn đề rồi, để ta đền một cái xe mới cũng không sao. – người lái chiếc tiger vội vàng nói, sau khi nghe được mình không có tông vào người thì hắn rõ ràng cao hứng hơn rất nhiều.
Điều này cũng bình thường, chỉ là đâm hỏng một chiếc ô tô bình thường mà thôi , bất kể đối với ai mà nói thì kết quả này cũng hoàn toàn có thể tiếp nhận, dù sao thì chiếc xe kia cũng không đáng bao nhiêu tiền.
-Thanh tỷ, tỷ quen biết hắn sao? – Đường Kim có chút không vui hỏi, cánh tay đang ôm eo Đường Thanh Thanh cũng vô thức ôm chặt hơn một chút, dường như muốn cường liệt tuyên bố chủ quyền của hắn với Đường Thanh Thanh.
-Tiểu đệ chết tiệt, lại nghĩ lung tung gì đấy? – Đường Thanh Thanh trắng dã mắt nhìn Đường Kim, nhỏ giọng nói:
-Hắn tên Ngũ Hưng Sơn, là một ông chủ của một công xưởng trong thành phố này, khoản hơn nửa năm trước ta có điều tra một vụ án liên quan đến hắn nên mới quen biết hắn.
Khẽ ngừng một chút, Đường Thanh Thanh lại bổ sung:
-Người này cũng không tệ, hay làm việc tốt.
-Kì thực ta cũng hay làm việc tốt a! – Đường Kim nghiêm trang nói:
-Tỷ xem, ta vừa mới cứu hắn đó, như thế sau này hắn có làm việc thiện gì thì đều là công lao của ta rồi.
-Được rồi, ta không dây dưa với đệ nữa, tỷ còn phải giải quyết chính sự. – Đường Thanh Thanh lại lườm Đường Kim một cái:
-Phải rồi, đệ có biết hắn trúng độc lúc nào không?
-Ờ, không quá mười lăm phút trước. –Đường Kim lập tức đưa ra đáp án:
-Hơn nữa khẳng định là trúng độc do ăn uống.
Đường Thanh Thanh lại quay đầu nhìn Ngũ Hưng Sơn nói:
-Ngũ tiên sinh, vụ tai nạn này lát nữa sẽ có cảnh sát giao thông tới xử lý, anh chỉ cần đợi là được rồi, ngoài ra ta muốn hỏi anh một chuyện, sáng nay anh ăn sáng ở đâu?
-Ăn sáng? – Ngũ Hưng Sơn ngẩn ra, nhưng vẫn lập tức đáp:
-Chính là ở một cửa hàng mì Lan Châu trên đường Ninh Sơn, ta có ăn một bát mì thịt bò ở đó, ngoài ra thì sáng nay ta không có ăn qua thứ khác.
-Vậy anh ăn sáng lúc nào? – Đường Thanh Thanh lại hỏi.
-Để ta xem, ờ, đại khái khoảng mười phút trước, cụ thể ta cũng nhớ không rõ, nhưng có lẽ không quá mười lăm phút. – Ngũ Hưng Sơn rất nhanh đã đưa ra câu trả lời.
-Cảm ởn Ngũ tiên sinh, phiền anh cứ đứng đây đợi, ta có việc phải đi trước. – Đường Thanh Thanh nhanh chóng nói Ngũ Hưng Sơn một câu rồi mới quay đầu nhìn Đường Kim thấp giọng nói:
-Tiểu đệ, chúng ta mau tới quán mì đó đi, nói không chừng vẫn còn người khác trúng độc đó.
-Được. – Đường Kim cũng không cự tuyệt mà trực tiếp ôm Đường Thanh Thanh biến mất, một giây sau hai người đã có mặt trên đại lộ Ninh Sơn, chỉ là hắn không biết vị trí cụ thể của quán mì kia nên tiếp theo hắn phải kéo theo Đường Thanh Thanh cùng chạy đi tìm, khoảng một phút sau thì hai người cũng tới được quán mì mà Ngũ Hưng Sơn nói.
Quán mì này sinh ý cũng khá bình thường, hiện tại bên trong chỉ có hai người đang ăn, Đường Thanh Thanh đang định xông vào trong thì bỗng bị Đường Kim ôm chặt lấy eo:
-Thanh tỷ, không cần vào nữa, ít nhất hai người đang ăn mì bên trong không có trúng độc.
-Tiểu đệ, đệ xác định? – Đường Thanh Thanh ngẩn ra:
-Lẽ nào nói Ngũ Hưng Sơn kia không phải là bị trúng độc ở đây?
-Cũng không phải thế, hắn chắc là trúng độc ở đây, chỉ có điều ,xem ra thì chắc chỉ bát mì của hắn có độc mà thôi. – Đường Kim nghĩ một lát rồi nói:
-Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì Thanh tỷ, vụ án này thực sự nằm trong quyền quản lý của tỷ rồi, bởi vì đây quá nửa không phải do ngộ độc thức ăn, mà là có người cố ý muốn mưu sát tên gia hỏa Ngũ Hưng Sơn kia.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận