Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 804: Loại dị nhân nào cũng có

-Vương Hân Hân, đồ xú nữ nhà ngươi, đồ mặt l... chỉ biết câu dẫn bạn trai của người khác… - một nữ sinh đang chửi rủa ầm ĩ.
-Lý Hiểu Di, cô mới là đồ mặt l…, cô mới là xú nữ nhân, mặt mũi không xinh, dáng người cũng tệ, Quách Cường vốn cũng éo thích cô, cô có biết Quách Cường nói như thế nào không? Lúc cô cởi hết quần áo ra, mặt trước mặt sau đều như bức tường thành vĩnh cửu! – một nữ sinh khác lập tức chửi lại, hơn nữa lời lẽ là khá là cay độc.
-Ngứa đít, mồm của cô thối như lỗ đít vậy! – Lạc Doãn Hàn phẫn nộ phản bác.
-Lý Hiểu Di, cô đây là đang đố kị ta sao, Quách Cường chính là thích hai nơi đó của ta đấy! – Vương Hân Hân đắc ý nói.
Hai nữ sinh đang chửi nhau nhìn tuổi đời cũng không lớn, cô gái tên Lý Hiểu Di kia hơi cao hơn một chút, đại khái khoảng cỡ 1m65, còn Vương Hân Hân thì chỉ khoảng trên dưới mét 6, trong ánh mắt của người bình thường thì hai cô gái này cũng không đến nỗi tệ, nhưng mà thân hình của Lý Hiểu Di đúng thật là chẳng ra sao, ngực phẳng lỳ cứ như là sân bay, ngược lại là Vương Hân Hân thân hình lồi lõm nóng bỏng, trách không được cô ta luôn luôn công kích vào điểm yếu này của Lý Hiểu Di.
Chỉ là ngôn ngữ hai người dùng để mắng chửi nhau lại có chút thô tục, có vài nữ xinh đứng xem đã bắt đầu không còn bình tĩnh được nữa.
-Buồn nôn quá đi|!
-Vương Hân Hân kia đúng là không cần mặt mũi!
-Đúng thật là cái gì cũng dám nói, vẫn còn đang là học sinh a!
-Các người không biết sao? Vương Hân Hân kia vẫn đang học cấp hai đó!
-Không phải chứ? Nhìn phổng phao thế kia cơ mà!
-Thế giới của thế hệ 10X, cô không hiểu đâu…

-Cái đệch, Vương Hân Hân đúng thật là hào phóng a! – có cũng một vài nam sinh đang đứng xem lên tiếng nghị luận.
-Còn phải nói, tuy rằng không xinh lắm nhưng được cái dáng nhìn ngon vl.
-Dáng của cô ta mà ngon sao? Nhìn Hàn Tuyết Nhu người ta đi, đó mới gọi là ngon.
-Cái đệch, ngươi dám nói Hàn Tuyết Nhu sao? Ta không muốn bị Đường Kim đánh cho tiểu huynh đệ không thể ngóc đầu dậy được nữa đâu…
-Ý, Hàn Tuyết Nhu, cậu tới rồi. – một thanh âm đột nhiên truyền vào tai Đường Kim, sau đó hắn liền nhìn thấy một nữ sinh có chút quen mắt, nữ sinh này đang ôm một con chó mà Đường Kim vừa nhìn là đã thấy nóng mắt, lúc này Đường Kim mới nhớ ra nàng chẳng phải bạn cùng phòng với Hàn Tuyết Nhu, Đặng Bình Bình sao?
Còn con chó mà Đặng Bình Bình đang ôm tất nhiên là Đường Đường rồi, lúc này bên cạnh Đặng Bình Bình còn có hai nữ sinh nữa, chính là hai bạn cùng phòng khác của Hàn Tuyết Nhu, một người tên Hồ Hiểu Vân, một người tên Ngô Mỹ Phương.
-Các cậu làm sao đều đi xuống hết thế? – Hàn Tuyết Nhu có chút khó hiểu.
-Xuống xem náo nhiệt a. – Đặng Bình Bình cười hì hì:
-Các nàng cãi nhau thanh âm quá lớn, cậu không thấy tất cả mọi người tới trường sớm đều đang vây xem sao?
Thật ra thì những người tới sớm đa phần là học sinh lớp 12, đại bộ phận đề là tới sớm một chút để ôn bài, dù sao cũng sắp thi đại học rồi, đương nhiên cũng có một vài người thuần túy tới sớm chỉ để tìm người chơi cùng.
-Ta tới xem hai nữ sinh kia có xinh không. – Đường Kim cũng có chút hiếu kì, hắn vừa nói xong liền bỏ lại Hàn Tuyết Nhu mà một mình xông vào đoàn người, sau khi vừa thấy hai nữ sinh kia thì hắn lập tức thất vọng tột độ, lắc đầu cảm khái:
-Không biết là ai mà thiếu phẩm vị như vậy, hai người như thế này mà cũng yêu được.
-Đê mờ, lão tử thiếu phẩm vị thì liên quan mịa gì tới ngươi? – lập tức đã có nam nhân tiếp lời:
-Con hàng nhà ngươi đố kị với lão tử thì cứ nói thẳng ra!
Đây là một nam sinh đeo kính, vóc người cũng không cao, không tới 1m7, tướng mạo thực sự không ra làm sao, Đường Kim trừng mắt nhìn nam sinh này một cái, nhất thời có chút cạn cmn lời;
-Ngươi chính là tên gia hỏa mà hai nàng đang tranh nhau?
-Không sai, lão tử chính là Quách Cường, lão tử không đẹp trai cũng éo giàu, nhưng mà lão tử có hai bạn gái, hai nữ sinh cãi nhau vì lão tử, sao hả? ngươi có phải là rất hâm mộ lão tử không? Ngươi có phải là rất đố kị với lão tử không? Lão tử được bóc tem hai lần, ngươi có phải là rất muốn đập đầu vào tường không? Muốn đập thì đập đi! – Quách Cường dường như vừa mới phải nhịn một bụng oán khí, vừa vớ được đối tượng liền lập tức phát tiết ra.
Bốn phía lặng ngắt như tờ, cả đám người trừng mắt há mồm, nhưng vài giây sau thì có một đám người liền cười phá lên.
-Cái đệch, buồn cười chết mất, con hàng Quách Cường kia đưa kính vào biến thành mù cmnr!
-Con hàng này nổ quá tay rồi!
-Con bà nó, không phải chỉ là kiếm được hai bạn gái thôi sao? Có cần phải khoe khoang như vậy không?
-Thật ra ta cũng có chút đố kị với hắn, tiểu huynh đệ của ta mười mấy năm nay vẫn chỉ dùng để đi đái!
-Nhưng mà con hàng này hài vl, hắn không biết Đường Kim sao?
-Khẳng định là không biết, nếu không làm sao ngu ngốc đến độ dám khoe khoang trước mặt Đường Kim chứ?
-Đúng là chém gió quá tay thổi bay luôn cả mình rồi, dám khoe mình nhiều bạn gái trước mặt Đường Kim sao?
-Mịa nó, cho dù hắn có 100 người bạn gái thì cũng không bằng một Hàn Tuyết Nhu a!
-Trọng điểm làm nếu như tính số lượng, Đường Kim vẫn mạnh hơn hắn nhiều a…
Bốn phía cười nhạo làm Quách Cường bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai, chỉ là lúc này khung cảnh quá ồn ào cho nên hắn cũng không nghe rõ mọi người đang bàn tán cái gì, hắn thấy Đường Kim đang trừng mắt há mồm đứng đó, nhất thời tự tin càng thêm mười phần:
-Không còn gì để nói nữa hả? Đệch, lão tử phẩm vị kém thì liên quan kẹc gì đến nhà ngươi, ngươi phẩm vị cao thì tự mình đi tán minh tinh đi? Ngươi tán được chưa hả? ta ghét nhất là thể loại chỉ biết dùng mồm chém gió như ngươi!
Đường Kim đúng là đang có chút phát ngốc, bởi vì hắn không ngờ tới chính mình lại bị Quách Cường này khinh bỉ, càng không thể ngờ rằng nguyên nhân bị khinh bỉ chính là không biết tán gái, điều này nhất thời làm hắn cảm thấy có chút hỗn loạn, tại sao hắn lại có thể gặp phải một tên đần độn thế này cơ chứ?
-Rừng lớn chim nào cũng có, thời đại đất chật người đông, dị nhân loại nào cũng có a! – Đường Kim cuối cùng cũng định thần lại, cảm khái một câu:
-Qủa nhiên là không có người ngu ngốc nhất, chỉ có người càng ngu ngốc hơn mà thôi, nếu như ta thực sự muốn solo tán gái với ngươi thì đúng là phải xin lỗi bạn gái của ta, thôi vậy, kệ cmn đồ ngu như ngươi tự mình tự sướng.
Nói đến đây Đường Kim liền tách ra khỏi đoàn người, đi về phía Hàn Tuyết Nhu.
-Hahaha, Đường Kim, ngươi vậy mà bị tên Quách Cường kia khinh thường, thật là buồn cười chết ta mất! – Đặng Bình Bình có chút vui sướng khi thấy người gặp nạn:
-Có phải là ngươi đắc tội Hàn Tuyết Nhu rồi không, nàng đều không thèm ra mặt áp trận cho ngươi.
-Thân ái à, nơi này có não tàn, bệnh não tàn có thể lây đó, nàng nên đổi một nơi khác đi. – Đường Kim không thèm để ý tới Đặng Bình Bình, hắn chỉ nhìn Hàn Tuyết Nhu cười hì hì một cải rồi lười biếng nói.
-Biết rồi mà, chúng ta đi ngay đây. – Hàn Tuyết Nhu ừm một tiếng rồi dán thân thể nóng bỏng của mình lên trên người Đường Kim, hai tay vòn ra sau ôm lấy cổ hắn, chủ động dâng lên môi thơm, tặng Đường Kim một cái hôn nồng nhiệt.
Tuy rằng Đường Kim nói không sai, loại người như Quách Cường không xứng để so sánh, nhưng nàng vẫn nghĩ là mình cần phải lấy lại khí thế cho Đường Kim.
Một cái hôn của nàng quả nhiên làm cho Quách Cường ở phía xa phải trừng mắt há mồm, đến cả hai người Lý Hiểu Di và Vương Hân Hân đang cãi nhau cũng tạm thời dừng lại, còn ánh mắt của mọi người nhìn Quách Cường thì giống như nhìn một tên siêu cấp ngu đần vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận