Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1017: Đúng là gây ra nhiều vụ án.

-ý của ngươi là ngươi đã gây ra rất nhiều vụ án? – tên cảnh sát trẻ tuổi cười lạnh một tiếng:
-Vừa hay, ngươi theo chúng ta về cục để hỗ trợ điều tra đi!
-Đúng là đã gây ra không ít vụ án, mấy ngày trước ta đi đường dẫm chết một con kiến, có hiệp hội bảo vệ côn trùng muốn kiện ta, còn có hôm qua ta có ngắt một bông hoa, có một hội bảo vệ môi trường cũng muốn kiện ta, à, hôm qua còn có một đám nữ sinh nói muốn kiện ta vì ta không chấp nhận lời tỏ tình của các nàng, điều này đã đả kích nghiêm trọng đến lòng tự tôn của các nàng…. ờm… các ngươi đang nói đến là việc nào vậy? – Đường Kim nghiêm trang hỏi.
Tên cảnh sát đứng tuổi khẽ ngẩn ra, làm cảnh sát nhiều năm như vậy lần nào đi bắt phạm nhân hắn cũng thấy đối phương kinh hoàng thất thố, cho dù có giả vờ trấn tĩnh đến đâu thì cũng nhất định sẽ lộ ra sơ hở, nhưng tên sinh viên trước mặt này thì lại một chút cũng không thèm để ý, hơn nữa ngữ khí như đang kiếm trò tiêu khiển với 2 bọn hắn vậy.
-Được rồi, đừng nhiều lời, mau đi theo chúng ta. – tên cảnh sát trẻ tuổi cảm thấy rất ngứa mắt, lấy ra một chiếc còng tay định túm lấy Đường Kim, hiển nhiên hắn rất bất mãn với thái độ của Đường Kim nên muốn đem Đường Kim còng lại.
-Đúng là không có thời gian nhiều lời với các ngươi, các ngươi tự chơi với nhau đi. – Đường Kim nhàn nhạt nói một câu rồi quay người rời đi.
-Đứng lại. – tên cảnh sát trẻ tuổi tức giận quát một tiếng định đuổi theo Đường Kim, nhưng người vừa động thì hắn mới phát hiện ra có điều không đúng, vừa rồi hắn còn định còng tay Đường Kim mà hiện tại không biết từ lúc nào chiếc còng tay đã còng lấy hai tay hắn.
Hai tay bị còng nên chạy cũng có chút không thuận tiện, tên cảnh sát trẻ tuổi đành trơ mắt nhìn Đường Kim đi mất.
-Trương ca, mau giúp ta mở còng .- tên cảnh sát trẻ tuổi vội vàng chạy lại chỗ tên cảnh sát đứng tuổi nhờ giúp đỡ đồng thời lẩm bẩm mắng:
-Đúng là con mịa nó gặp quỷ, sao ta lại tự còng tay mình được chứ?
Tên cảnh sát đứng tuổi không lên tiếng, hắn lấy chìa khóa ra mở còng cho tên cảnh sát trẻ tuổi kia, ánh mắt hắn nhìn theo phía Đường Kim rời đi khá là ngưng trọng, tên sinh viên gọi là Đường Kim này cho hắn một cảm giác rất tà môn, làm trong lòng hắn không nhịn được nổi lên một cỗ bất an.
-Trương ca, chúng ta đi vào bắt tên tiểu tử đó đi. – còng tay vừa được mở, tên cảnh sát trẻ tuổi đã hăm hở xông vào trong kí túc, cảnh sát đứng tuổi kia thì khẽ chần chừ một lát rồi cũng đi vào.
Đường Kim vừa mới về đến phòng thì đã phát hiện có gì đó sai sai, trong phòng cư nhiên vẫn còn người, hơn nữa lại là 3 người, hai người trong đó hắn đã từng gặp qua, chính là Lý Trạch và Bàng Hồng Hải, ngoài ra thì còn một nam sinh cao lớn khác, tướng mạo khá hung hăng, đây là lần đầu Đường Kim gặp người này, nhưng hắn có lẽ là người bạn cùng phòng còn lại kia.
Vốn việc này cũng không có gì là kì quái nhưng bây giờ chẳng phải vẫn đang là giờ huấn luyện quân sự sao? hơn nữa Đường Kim vừa vào phòng liền phát hiện ánh mắt 3 người nhìn hắn đều khá là kì dị.
-Ngươi chính là Đường Kim? – nam sinh cao lớn tướng mạo hung hăng kia đột nhiên quát vào mặt Đường Kim.
-Ngươi là ai? – Đường Kim có chút không vui, hôm nay sao lại có nhiều người muốn gây phiền toái cho hắn vậy chứ?
-Đệch, ngươi con mẹ nó dám trộm đồ của lão tử, chán sống rồi có phải không? – nam ính caao lớn vừa phẫn nộ mắng lớn vừa xông về phía Đường Kim, tay nắm thành quyền, hung hăng đánh tới.
-Cút. – Đường Kim xuất ra một cước.
Lần này hắn thực sự điên tiết cmnr, đúng thật là trả đâu vào đâu.
Nắm đấm của tên kia còn chưa có tiếp xúc với cơ thể Đường Kim thì một cước của Đường Kim đã đạp trúng hắn, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm và tên nam sinh kia đã trực tiếp bị Đường Kim đạp bay ra khỏi phòng.
Bàng Hồng Hải và Lý Trạch khẽ ngẩn ra, Đường Kim này lúc điên lên cũng thật là cường hãn.
-Đây rốt cuộc là có việc gì? Tên ngốc kia sao lại vô duyên vô cớ nói ta trộm đồ của hắn? hai người các ngươi không đi huấn luyện sao? – Đường Kim nhìn Lý Trạch và Bàng Hồng Hải, thản nhiên hỏi.
-Đường Kim, chuyện là thế này, tối qua sau khi cậu đi thì quản lí kí túc có tới đây, bọn họ từ dưới giường của cậu tìm được một chiếc điện thoại và một cái đồng hồ, họ nói đó là tang vật bị mất từ mấy hôm trước. – Lý Trạch vội vàng giải thích:
-Bên kí túc nam sinh này rất nhiều phòng cũng bị mất đồ, nghe nói tổng giá trị cũng phải hơn trăm vạn tệ, hình như tổ trọng án của cục cảnh sát đã bắt đầu bắt tay vào điều tra vụ án này, hiện tại cậu đang là nghi phạm lớn nhất, chúng ta cũng bị cảnh sát hỏi thăm một vài chuyện, còn về Mạnh Giang…
Nói tới đây Lý Trạch quay người nhìn nam sinh cao lớn còn chưa đứng dậy được kia một cái, ngập ngừng rồi nói tiếp:
-Đây là Mạnh Giang, cũng là bạn cùng phòng của chúng ta, cậu ấy nói điện thoại của cậu ấy cũng bị mất cắp nên bây giờ cũng nghĩ là do cậu làm nên vừa gặp cậu đã như thế.
-Đường Kim, đây là ngươi làm? – một tiếng bạo nộ từ ngoài cửa truyền vào, tên cảnh sát trẻ tuổi kia đã đuổi lên tới nơi, hắn một bước thẳng vào trong phòng quát:
-Được lắm, Đường Kim, ngươi không những ăn cắp mà còn cố ý gây thương tích, bây giờ lập tức theo chúng ta về đồn, ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút sẽ phải nếm ít đau khổ…ách!
Tên cảnh sát trẻ tuổi vừa nói tới đây thì đột nhiên cảm thấy vùng bụng đau nhói, sau đó thì cả người bay ngược về sau, là Đường Kim xuất cước đạp hắn bay thẳng ra ngoài, nằm đo đất, nhất thời không dậy nổi.
-Phiền! – Đường Kim lạnh lùng phun ra một chữ rồi đi tới bên giường nằm ngửa ra:-Đừng làm phiền ta ngủ, nếu không các người cũng sẽ bay ra ngoài đó.
Lý Trạch và Bàng Hồng Hải mở to miệng, rất lâu cũng không khép lại nổi, thật là hung mãnh, một cước đạp bay Mạnh Giang, lại một cước đạpo bay cảnh sát!
Tên gia hỏa này thực muốn nghịch thiên sao?
Càng nghịch thiên hơn đó là hắn oánh cảnh sát xong còn bình tĩnh nằm ngửa ra giường ngủ, hắn không sợ ăn một viên đạn của cảnh sát rồi vĩnh viễn không tỉnh nữa sao?
Nhất thời cả Lý Trạch và Bàng Hồng Hải đều nhịn không được nhìn tên cảnh sát còn lại một cái, muốn xem hắn sẽ có hành động gì.
Tên cảnh sát kia lấy ra một chiếc điện thoại rồi gọi điện:
-Ta là Trương Tĩnh, ta đang ở đại học Thiên Nam, nơi này cần chi viện gấp….
Hai người lại lần nữa cạn lời, tên cảnh sát kia vậy mà lại gọi thêm cứu viện, lẽ nào hắn bị Đường Kim dọa sợ rồi sao?
Mười phút tiếp theo qua đi trong quái dị, Mạnh Giang và tên cảnh sát trẻ tuổi vẫn nằm dưới đất không bò dậy nổi, Lý Trạch và Bàng Hồng Hải thì đứng ở cửa kí túc đều cảm giác cả người không tự tại, chỉ có Đường Kim là đang nằm trên giường ngủ ngon lành, tựa hồ một chút cũng không thèm đặt chuyện vừa xảy ra vào trong mắt.
-Mẹ nó, Trương ca, đừng cản ta, ta nhất định phải bắn chết mẹ tên vương bát đản kia. – giãy giụa mất hơn mười phút đồng hồ, tên cảnh sát trẻ tuổi kia cuối cùng cũng bò dậy được, vừa bò dậy hắn đã móc súng ra, loạng choạng chạy vào trong phòng, tìm tới giường của Đường Kim.
-Mau đứng dậy cho lão tử, bằng không lão tử bắn chết ngươi! – tên cảnh sát trẻ tuổi dí súng vào đầu Đường Kim, bộ dáng tức giận đến mất lí trí hét lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận