Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 579: Các người không đủ tư cách

Trước khi trận chiến này bắt đầu thì bất luận là Ám Kiếm hay Tiềm Long hoặc mấy người bên phe trung lập đều đã nhận định rằng Đường Kim nhất định sẽ thắng, trên thực tế thì phía Tiềm Long đã bắt đầu suy nghĩ xem trận quyết đấu cuối cùng có nên nhận thua hay không bởi vì bọn họ nhìn ra được chỉ cần vào trận quyết đấu thì bọ họ sẽ thua chắc chứ không còn nghĩ ngợi gì nữa, thà rằng thẳng thắn nhận thua còn hơn là để thua một cách thảm hại.
Trong mắc mọi người thì trận chiến này không có gì là đặc sắc, nhưng ai cũng không ngờ tới là trận này lại xuất hiện một việc đặc sắc như thế, cái này không phải là Đường Kim một chưởng đánh chết đối thủ rồi sao?
Trước khi Long Kiếm chi chiến khai mạc thì Bạch Tướng Quân đã nhấn mạnh rất nhiều lần là tuyệt đối không được làm hại đến tính mạng của đối phương, một khi đối thủ tử vong thì bên còn lại sẽ bị tính là thua, hơn nữa sẽ còn bị truy cứu trách nhiệm, nếu như thế thì không những Ám Kiếm đã để thua trận này mà Đường Kim còn phải ra tòa án binh sao?
Khán đài tây một phiên náo nhiệt, rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, còn những người trên khán đài nam lại cảm thấy kinh ngạc, sau đó càng là cuồng hỉ, có người thậm trí còn bắt đầu hoan hô, lúc này tì một đặc công của Tiềm Long tử vong đối với họ mà nói không phải là chuyện đáng thương tâm gì, ngược lại chuyện này còn rất đáng để ăn mừng, bới vì điều này có nghĩa là lượt đấu đầu tiên của Long Kiếm chi chiến phần thắng đã thuộc về bọn họ!
Trên khán đài bắc Ninh Tâm Tĩnh không nhịn được đứng phắt dậy, từ phía xa nhìn về hướng Đường Kim, trên mặt lộ ra vẻ đầy khó tin, Đường Kim sao có thể đánh chết đối thủ được chứ?
Ninh Tâm Tĩnh nghĩ đây nhất định không phải là lỡ tay, lấy năng lực của Đường Kim thì giải quyết một đối thủ như thế làm sao có thể thất thủ được chứ?
Đúng vào lúc này thì thanh âm của Bạch Tướng Quân lại vang lên:
-Trận đấu thứ 10 Tiềm Long…
Từ thắng còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đột nhiên bị Đường Kim ngắt lời:
-Này, đợi đã!
-Đường Kim, có vấn đề gì sao? – Bạch Tướng Quân nhìn Đường Kim chậm rãi hỏi.
-Nếu ngươi tuyên bố là Tiềm Long thắng thì đúng là có vấn đề rồi đấy.
-Ngươi đã giết chết đối thủ của mình, theo quy tắc thì trận này sẽ tính là Tiềm Long thắng. – Bạch Tướng Quân vẫn không nhanh không chậm nói:
-Đây là kết quả mà tổ trọn tài nhận định, hơn nữa kết quả này đã được tất cả quan chúng ở đây nghiệm chứng, nếu như ngươi muốn biện giải thì có thế đợi tới khi ra tòa án binh rồi biện giải cũng không muộn.
-Nếu như đây thực sự là do tổ trọng tài nhận định thì tổ trọng tài các người cũng quá vô năng ( không có năng lực) đi. – trên mặt Đường Kim lộ ra biểu tình khinh thường.
Lời này của Đường Kim vừa nói ra thì mọi người lập tức lại yên tĩnh xuống, mấy nghìn cặp mắt nhìn chằm chằm vào Đường Kim, hôm nay con hàng này nghĩ mình chưa đủ nghịch thiên hay sao? Lúc trước trêu ghẹo cả Băng Sương sát thủ và Băng Tuyết Liên thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn khiêu khích cả trọng tài, mấy trọng tài này đều được Tiềm Long và Ám Kiếm công nhận thì chắc chắn lai lịch cũng không tầm thường đâu.
-Đường Kim , ta hi vọng ngươi có thể rút lại lời nói vừa rồi! – sắc mặt Bạch Tướng Quân khẽ trầm xuống, ngữ khí cũng nặng hơn rất nhiều.
-Các người không đủ tư cách! – Đường Kim ngáp dài một cái:
-Đến người sống và người chết còn không phân biệt được, các người còn có mặt mũi làm trọng tài sao? Lại còn muốn ta rút lại lời nói của mình nữa chứ? Nói các người vô năng là còn đánh giá cao các người ấy chứ.
-Ngươi nói là Lý Hiểu chưa có chết? – người tiếp lời không phải Bạch Tướng Quân mà là nam nhân vừa kiểm tra tình huống của Lý Hiểu, hắn nhìn Đường Kim một cái, trong mặt bắn ra hia tia hàn ý, trên người âm ỷ tán phát ra một cỗ khí thế cực kì cường đại.
-Nói thừa, hắn tất nhiên còn chưa có chết rồi. – Đường Kim bực mình nói.
Chưa chết?
Trên khán đài lại một phiên ồn ào, đây đến cùng là có chuyện gì chứ?
-Ngươi cho rằng là ta đến người chết và người sống còn không phân biệt được? – nam nhân kia lạnh lùng nhìn Đường Kim.
-Ta vốn nghĩ ngươi sẽ không ngốc như thế, nhưng ngươi xác thực lại ngốc như thế. – Đường Kim nhìn nam nhân kia, dường nhưng không thèm để ý tới ánh mắt của hắn, trên người nam nhân này có khí tức của người trong Tiên môn nhưng còn chưa đủ để Đường Kim đặt vào mắt.
-Đường Kim, nếu như ngươi không lấy ra được chứng cứ chứng minh Lý Hiểu chưa chết thì ta sẽ truy cứu tội bất kính với trọng tài của ngươi! – lúc này thanh âm của Bạch Tướng Quân đột nhiên truyền tới.
-Ta còn muốn truy cứu các người tội cố ý thiên vị Tiềm Long ấy! – Đường Kim lười biếng nói sau đó lắc mình tới bên cạnh Lý Hiểu rồi dùng chân dẫm mạnh lên đầu gối hắn một cái.
-Rắc rắc!
Tiếng xương vỡ giòn tan vang truyền ào trong tai mọi người, tiếp theo đó là một tiếng kêu la thảm thiết:
-A….
Quan chúng lại một phen hỗn loạn, bởi vì mỗi người đều phát hiện tiếng kêu này phát ra từ trong miệng của Lý Hiểu, Lý Hiểu đã chết rồi làm sao còn kêu đau được chứ?
Đến lúc này thanh âm của Đường Kim mới lần nữa vang lên:
-Rõ ràng là một người còn sống sờ sờ nằm đây mà các ngươi cứ quy cho hắn là chết rồi, nếu không phải là các người vô năng thì đây rõ ràng là cố ý thiên vị Tiềm Long mà, bây giờ có phải là nên truy cứu trách nhiệm của cái gọi là tổ trọng tài không?
Vô số cặp mắt đều nhìn về phía Bạch Tướng Quân và nam tử kia, trong lòng một vài người bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ là trọng tài muốn thiên vị Tiềm Long?
Sắc mặt Bạch Tướng Quân phút chốc trở nên rất khó coi, hắn nhìn về phía nam tử kia, ánh mắt như muốn trưng cầu ý kiến.
-Là giả vờ chết. Ta bị hắn lừa rồi. – sắc mặt nam nhân kia cực kì âm trầm, nhưng vẫn đưa ra một lời giải thích.
-A… - tiếng kêu thảm thiết lại một lần nữa vang lên, vẫn là phát ra từ miệng của Lý Hiểu, Đường Kim lại lần nữa nhấc chân lên dẫm mạnh vào hai cánh tay của hắn sau đó mới quay sang nhìn Bạch Tướng Quân lười biếng nói:
-Bây giờ có thể tuyên bố kết quả được chưa?
Nhìn Lý Hiểu vừa la hét thảm thiết xong lại ngất đi, Bạch Tướng Quân hướng về phía nam nhân kia gật đầu một cái, nam nhân kia lại đến kiểm tra lại thân thể của Lý Hiểu, sau đó đưa ra một kết luận:
-Vẫn còn sống, nhưng đã hôn mê và mất đi năng lực chiến đấu.
Bạch Tướng Quân hít nhẹ một hơi sau đó thanh âm trầm trầm từ từ nói:
-Trận thứ mười Ám Kiếm thắng.
Khẽ dừng một chút, hắn lại tiếp tục ;
-Long Kiếm chi chiến lượt đấu thứ nhất đã tiến hành xong mười trận đấu, tỉ số của hai bên đang là 5-5, căn cứ quy tắc do hai bên định ra thì tiếp theo sẽ tổ chức quyết đấu, cả hai mươi người của hai bên sẽ cùng lên lôi đài một lúc, hai bên sẽ chiến đấu đến khi toàn bộ thành viên của một bên mất đi năng lực chiến đấu thì quyết đấu mới kết thúc, nếu như hai bên không còn vấn đề gì nữa thì quyết đấu sẽ tiến hành sau mười phút nữa.
-Còn cần thiết phải tổ chức quyết đấu sao? – Đường Kim quay đầu nhìn lên khán đài:
-Này, ta nói mấy tên gia hỏa Tiềm Long các người, các người không thể tiết kiệm chút thời gian cho mọi người được sau, dứt khoát nhận thua đi chứ còn chờ gì nữa? Chờ ta lên lôi đài bị đau bụng hay chờ ta đổi tính không muốn đập các ngươi một trận nữa?
Ngữ khí và thái độ của Đường Kim vô cùng kiêu ngạo làm không ít người cạn cmn lời, nhưng lúc này mọi người đều không tự giác được mà đều cho rằng hắn có tiền vốn để kiêu ngạo, lời của hắn quả thực không sai, quyết đấu không cần thiết phải tiến hành nữa, bây giờ chỉ còn chờ xem Tiềm Long sẽ nhận thua hay sẽ đập nồi dìm thuyền, quyết một trận sống mái với Đường Kim đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận