Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 245: Đồ nhặt được cũng không phải bảo bối

Tâm tình tốt, làm cái gì cũng vui. Sáng nay, Đường Kim nhìn Tô Vân Phỉ cũng thấy vô cùng thân thiết, thậm chí ngay cả lúc chạy bộ, hắn cũng thấy tiếng Anh mà nàng nói không đáng ghét như vậy.
- Đường Kim, quốc khánh được nghỉ dài ngày, em có kế hoạch gì không?
Lúc quay về trường, Tô Vân Phỉ mở miệng hỏi. Những lời này của nàng nửa Tây nửa Tàu, thế mà Đường Kim lại hiểu. Không thể không nói, phương thức mưa dầm thấm lâu có hiệu quả rất tốt. Đối với Đường Kim vốn thông minh nhưng chán ghét tiếng Anh, hắn đã bị Tô Vân Phỉ truyền thụ một ít kiến thức tiếng Anh vào đầu rồi.
- Có.
Tất nhiên là có kế hoạch, kế hoạch của hắn chính là bồi dưỡng nhân tính với Hàn Tuyết Nhu. Còn về vấn đề giữ vững lễ tiết, hẳn là tạm thời không cần suy nghĩ.
- Là chuẩn bị đi chơi sao?
Dường như Tô Vân Phỉ hơi ngạc nhiên. Dĩ nhiên, nàng có lẽ chỉ là thuần túy rèn luyện tài nghệ tiếng Anh cho hắn.
- Không ra khỏi cửa.
Đường Kim hồi đáp đơn giản.
Không ra khỏi cửa?
Trong đầu Tô Vân Phỉ nhất thời lại có kế hoạch. Nghỉ tám ngày, đúng là thời gian tốt để học tiếng Anh a!
Đường Kim cũng không biết Tô Vân Phỉ đang tính kế hắn. Hắn đang chìm ngập trong ước mơ hạnh phúc. Mà sau nửa giờ, khi hắn nhìn thấy Tần Thủy Dao, nàng cũng nhìn ra hắn hôm nay không bình thường.
- Nè, cậu cười ngu cái gì thế? Tối qua nhặt được bảo bối hả?
Tần Thủy Dao có chút mê hoặc, tên này gần đây cứ là lạ, có cảm giác như hắn đang có kế hoạch bất lương nào đó.
- Không có.
Đường Kim nghiêm trang lắc đầu:
- Nhưng tối nay tôi sẽ nhặt được bảo bối!
- Thôi đi, đồ mà nhặt được thì cũng không phải bảo bối.
Tần Thủy Dao hừ nhẹ một tiếng:
- Lười quản cậu, đi thôi!
Tâm tình Đường Kim rất tốt, cũng không gây sự với Tần Thủy Dao. Đưa nàng đến phòng học, hắn đi ăn sáng trước, sau đó cũng lên lớp, rất quy củ học cả sáng, làm cả đám người cảm thấy, hình như đầu óc hắn có vấn đề.
May mà mọi người cũng chẳng chú ý chuyện này. Cũng sắp nghỉ rồi, tâm hồn bọn họ không biết đã bay đến nơi đâu.
Chiều hôm đó chỉ có hai tiết, học xong là tan học, mà phòng ăn cũng đã mở từ trước. Những chuyện này cũng có nguyên nhân, là vì năm rưỡi sẽ bắt đầu hội diễn văn nghệ quốc khánh. Thời gian như vậy cũng hơi sớm, nhưng vì để cho hội diễn này không kết thúc quá muộn, đành phải tổ chức sớm mà thôi.
Trường điểm mà, có nhiều lớp lắm, Ninh Sơn Nhị Trung cũng không ngoại lệ. Cấp ba có hai mươi lớp mỗi khối, cấp hai có mười lớp mỗi khối. Tổng cộng cũng đến 90 lớp. Mỗi lớp một tiết mục, đó chính là gần trăm tiết mục. Hiển nhiên là quá nhiều.
Mặc dù trường quy định mỗi tiết mục không được quá ba phút, nhưng dù có khống chế hoàn mỹ thì cũng phải mất cả năm tiếng đồng hồ. Mà trên thực tế, thời gian cũng không dễ khống chế như vậy. Cộng thêm thời gian giới thiệu nữa, thành ra khó mà kết thúc sớm được. Chuẩn bị không tốt thì mất đến sáu tiếng, mà trường học cũng có giới hạn, dù thế nào cũng phải kết thúc trước mười hai giờ.
Giáo phong của Ninh Sơn Nhị Trung tương đối cởi mở, mấy lần biểu diễn văn nghệ trong năm, kể cả lần này, thật ra đều được coi là một lần cuồng hoan. Ví như hội diễn quốc khánh, trường học cơ bản không can thiệp nội dung, chẳng qua chỉ cung cấp sân bãi và thiết bị. Những thứ khác thì tự học sinh làm, dĩ nhiên, hội học sinh sẽ là ban tổ chức thường xuyên rồi.
Bởi vì quá nhiều tiết mục, tập luyện một lần rất mất thời gian, trường học không hy vọng học sinh tốn quá nhiều thời gian vào đó. Cho nên mỗi lần biểu diễn đều không diễn tập, cứ trực tiếp lên đài. Dĩ nhiên, như vậy sẽ làm cả buổi diễn xuất hiện vài vấn đề. Nhưng đối với mọi người thì vẫn chấp nhận được, mọi người chỉ cần buông lỏng một lần mà thôi.
Địa điểm tổ chức chính là đại lễ đường của Ninh Sơn Nhị Trung. Đại lễ đường này đủ để chứa gần vạn người, mà hôm nay tới xem biểu diễn, ngoại trừ học sinh và giáo viên thì còn một số phụ huynh nữa. Mặc dù thời gian còn sớm, nhưng vì mọi người đã được thông báo trước, cho nên vừa qua năm giờ thì đã đến đông đủ cả. Ngay cả những giáo viên trong trường cũng tự giác đến sớm.
Nghe nói vì không tạo áp lực cho học sinh, giáo viên đều ngồi hàng sau. Do đó, mấy hàng sau cùng đã có mấy giáo viên rồi, ngay cả mỹ nữ lão sư Tô Vân Phỉ cũng ở đó.
- Xin trật tự một chút! Mời trật tự một chút! Tiệc tối sắp bắt đầu, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.
Thanh âm phát ra từ loa, làm cho lễ đường trở nên yên tĩnh. Không ít người nhìn đồng hồ, phát hiện đã tới năm rưỡi rồi.
- Ai sẽ lên đầu tiên đây?
Rất nhiều người suy nghĩ vấn đề này. Thứ tự biểu diễn sẽ do người chủ trì tùy lúc an bài, cũng không phải căn cứ theo thứ tự lớp học, cũng là để tạo sự bất ngờ nhỏ.
Đồng hồ chỉ đúng năm rưỡi, ánh đèn trong lễ đường tắt ngúm. Ánh đèn rất sáng trên sân khấu cũng trở nên mờ mờ, tiếng nhạc quen thuộc lại vang lên:
- Đoàn quân Việt Nam đi...
Kèm theo tiếng nhạc, trên sân khấu xuất hiện một thân ảnh nổi bật dị thường. Một nữ sinh cao gầy mặc đồ bó sát, cầm trong tay hai dải băng màu đỏ đang nhảy múa trên sân khấu. Ánh đèn mờ mờ, mọi người nhất thời không nhìn rõ bộ dạng của nữ sinh kia. Nhưng tư thái vô cùng khêu gợi cùng sự mềm dẻo độ khó cao khi nàng nhảy múa đã làm mọi người nhận ra nàng:
- Hàn Tuyết Nhu!
- Là Hàn Tuyết Nhu!
- Đây là biểu diễn thể dục dụng cụ a!
- Vóc người Hàn Tuyết Nhu thật tốt!
- Con hàng Đường Kim kia tối nào cũng sướng chết a...
...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, ánh đèn sân khấu chợt sáng lên, đèn chiếu thẳng lên người Hàn Tuyết Nhu, khiến vẻ đẹp gợi cảm của nàng càng được phô bày. Mà Hàn Tuyết Nhu biểu diễn đầu tiên, hiển nhiên đã làm nóng không khí của cả lễ đường. Lúc trước có không ít học sinh thiếu hứng thú, thoáng cái đã trở nên hưng phấn.
Ba phút sau, âm nhạc kết thúc, Hàn Tuyết Nhu cũng biến mất sau màn. Một nam một nữ đi lên sân khấu, chính là MC Vương Cầm và Trương Tiểu Bàn.
- Kính thưa các vị đại biểu...
- Kính thưa các thầy cô giáo...
- Kính thưa anh Hóng Heart đẹp trai thân mến...
... (Bolobala kính thưa 1 tràng )
- Buổi tiệc văn nghệ quốc khánh, chính thức bắt đầu!
Kính thưa một đống xong, hai người tuyên bố buổi tiệc bắt đầu, sau đó lại giới thiệu chính mình.
- Tôi là Vương Cầm, dẫn chương trình tối nay...
- Tôi là Trương Tiểu Bàn, một thằng hóng hớt...
Trương Tiểu Bàn nói khiến mọi người cười vang, Vương Cầm tiếp lời:
- Cảm tạ Hàn Tuyết Nhu đã mang đến tiết mục thể dục dụng cụ khai mạc. Bây giờ, chúng ta tiếp tục thưởng thức tiết mục đầu tiên ngày hôm nay. Bạn Hàn Tuyết Nhu đến từ lớp 10/9 với màn biểu diễn piano: "Thư gửi Elise!"
Mọi người không khỏi sửng sốt, lại là Hàn Tuyết Nhu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận