Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 545: Bi kịch của Khổng Ba

-Ngươi là cảnh sát thì có thể xem chứng minh thư của ta hả? – Diệp Tử Vận nhìn tên tự xưng là cảnh sát kia hừ lạnh một tiếng.
-Ngươi nói đúng, ta thực sự có quyền làm như thế. – tên cảnh sát mặc thường phục kia từ từ nói:
-Được rồi, xin mời hai vị xuất trình giấy tờ, ta là thành viên của đội chống khủng bố thuộc cục cảnh sát thành phố, bây giờ ta nghi ngờ hai người muốn tiến hành hoạt động khủng bố ở sân bay, hai người đi cùng ta một chuyến!
-Thân ái à, trước tiên cho nàng thấy sự thô bạo của ta nhé! – Đường Kim khẽ ghé vào tai Diệp Tử Vận nói, sau đó hắn lập tức ra tay, một cánh tay duỗi ra bắt lấy cánh tay tên cảnh sát rồi dùng sức vặn một cái, rắc rắc...tiếng xương gãy lập tức vang lên, lần này không đơn giản là sai khớp nữa.
-Rắc rắc...
-Ách
-Á ôi...
Tiếng xương gãy xen lẫm tiếng kêu thảm giống như đang hòa tấu thành một khúc nhạc...do tâm tình đang rất buồn bực nên Đường Kim quyết định dùng phương thức thô bạo nhất, trực tiếp nhất đánh gãy hết tay chân tên tự xưng là cảnh sát này trong chớp mắt, nhưng hắn vẫn chưa chịu dừng lại ở đó, xử lý xong tên cảnh sát , Đường Kim lại tiếp tục quay sang phía Trang Minh Tinh, chỉ một giây sau tiếng xương gãy xen lẫn tiếng rên la thảm thiết lại lần nữa vang lên, không đến một phút Đường Kim đã đoạn sạch chân tay hai kẻ trước mặt và ném sang một bên.
-Đồ ngu ngốc thường luôn tự cho mình là thông minh! – Đường Kim nhấc chân giẫm lên trước ngực tên cảnh sát:
-Muốn vu cho ta là phần tử khủng bố à? Ok! Ngươi cứ xem như ta là phần tử khủng bố đi, đợi lát nữa hãy nói với người khác là có tên khủng bố gọi là Đường Kim đánh ngươi thành như thế này, ngươi nhớ nhất định phải báo ra tên của ta đấy nhé!
Từ cuối cùng vừa ra khỏi miệng thì Đường Kim lập tức dùng sức dẫm một cái, tên cảnh sát lập tức ngất đi, tiếp theo Đường Kim lập tức ôm lấy eo Diệp Tử Vận rồi trực tiếp biến mất.
Một giây sau thì hai người đã có mặt tại khách sạn, sau đó thì Đường Kim trực tiếp dùng phương thức thô bạo nhất xé tan hết y phục trên người Diệp Tử Vận, rồi ném nàng lên giường, đồng thời tự cởi quần áo của mình...thô bạo tiến vào thân thể nàng từ phía sau.
Người ta thường nói trên mặt mỗi người đều đeo một tấm mặt nạ, trước mặt người ngoài thì họ luôn đem hình tượng mà mọi người muốn nhìn thấy nhất thể hiện ra ngoài nhưng trên thực tế dưới lớp mặt nạ ấy thì trong tim họ có thể đang ẩn giấu bí mật nào đó, thậm chí là ẩn giấu măt đen tối của mình hay một bộ mặt hoàn toàn khác với lớp mặt nạ bên ngoài.
Trước mặt mọi người thì Diệp Tử Vận là con nhà gia giáo, là một hoàng hoa khuê nữ đoan trang tú các thanh cao hiếm thấy, nhưng thật ra trong bóng tối nàng có rất nhiều bí mật, ví dụ như nàng không hề muốn làm hoàng hoa khuê nữ, hay nàng rất có tài làm kinh tế, nàng đang nắm trong tay một khối tài sản rất lớn...hoặc bên ngoài nàng đoan trang thoát tục nhưng sâu trong lòng lại phóng đãng, dâm dục...thậm chí còn có chút thích bị ngược đãi giống kiểu bạo cmn dâm.
Đương nhiên là trước đó nàng cũng không hề biết, mãi cho tới đêm hôm qua khi lần đầu tiên cảm nhận được cái cảm giác thống khổ và thô bạo kia thì bóng ma trong lòng nàng mới bị dụ ra ngoài, mà đến tận hôm này nàng mới hiểu được là mình thực sự thích kiểu thô bạo hơn nữa có có chút thích bị ngược đãi...
Tiếp theo thì cả đêm hôm ấy nàng và Đường Kim đều đạt được một cảm giác thỏa mãn chưa từng có, một đợt rồi lại một đợt khoái cảm tuôn trào, hai người dùng phương thức thô bạo nhất va đập vào nhau, như từng cơn sóng vỗ bờ cát, thủy triều dâng lên đến tận sáng hôm sau mới chịu rút đi...
-Dường như ta có chút không bình thường. – sáng hôm sau Đường Kim vừa dùng sức xoa nắn bị vị mềm mại căng mọng trước người Diệp Tử Vận vừa thầm nhủ, đây thực sự là sở thích của hắn hay là do bị yêu nữ Tiêu Đại Nhi kia tính kế?
Tuy rằng hoài nghi như vậy là không có căn cứ nhưng Đường Kim vẫn luôn có cảm giác như vậy, yêu nữ Tiêu Đại Nhi kia đem Diệp Tử Vận tặng cho hắn tất nhiên là có nguyên nhân nào đó mà hắn không biết.
-Chúng ta đi xem kịch hay đi. - cuối cùng Đường Kim vẫn quyết định trước tiên không nghĩ về những vấn đề rối rắm phức tạp kia nữa, hắn quay sang nhắc Diệp Tử Vận một câu rồi nhanh chóng mặc quần áo.
Mà lúc này thì tại một khách sạn nào đó ở kinh thành đang diễn ra một màn kịch khá hay.
Là một nhà báo lại chuyên làm láo nên cuộc sống của Khổng Ba có thể nói là khá sung túc, hôm qua đã giải quyết xong phiền phức dây dưa với vợ cũ , cô bé suốt ngày chỉ biết cuộc sống lãng mạn mà không biết lo đến cơm áo gạo tiền ấy cuối cùng cũng bị hắn đá, điều đáng tiếc duy nhất là tối qua vốn muốn ăn mừng một chút cùng với vợ hiện tại của mình thì lại không thấy cô ta đâu, nhưng mà hắn cũng không có bạc đãi chính mình, tối qua hắn thuê một phòng ở khách sạn rồi dùng 3000 tệ gọi một em chân dài cao cấp chơi đùa cả buổi tối.
Chính tại sáng sớm hôm nay hắn lại nhận được thêm một tin tốt, một người móc nối với hắn ở một khách sạn khác gọi điện cho hắn nói là có một quan chức từ địa phương lên gọi chân dài phục vụ, hơn nữa còn làm cả buối tối, nghe nói quan chức kia là phó chủ tịch huyện của một huyện nào đó bên dưới, nói là có việc công nhưng cuối cùng là dùng tiền công tác đi gọi gái...
Đối với một người chuyên viết những bài báo tương tự thế này như Khổng Ba mà nói thì đây đúng là một liều thuốc mạnh, hắn dùng tốc độ nhanh nhất điều tra tư liệu của quan chức kia, phát hiện mọi thứ giống hệt bên móc nối kia cung cấp nên hắn lập tức tin tưởng. Hắn thấy đây là một cơ hội tốt cho nên lập tức rời khỏi khách sạn đồng thời gọi điện cho một người bạn làm cảnh sát để hắn đến tiếp ứng. Đây chính là tác phong quen thuộc của Khổng Ba, đầy tiên là tự mình ra mặt chụp lại chứng cứ, sau đó là đàm phán điều kiện với đối phương, nếu không đạt được mục đích thì hắn lập tức tung lên mạng, nếu có xuất hiện điều gì ngoài ý muốn thì người bằng hữu làm cảnh sát kia sẽ
giúp hắn dàn xếp, cái này có thể nói là kế hoạch hoàn hảo không chút sơ hở.
Lúc Khổng Ba tới khách sạn kia thì người móc nối đưa cho hắn một cái thẻ mở cửa phòng, đồng thời báo cho hắn là vị quan chức kia và chân dài phục vụ ông ta vẫn chưa rời đi, Khổng Ba lập tức hưng phấn tột độ. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đến trước cửa phòng của quan chức kia sao đó quẹt thẻ nhẹ nhàng mở cửa, đầy nhẹ cửa phòng một cái, càng làm hắn thêm hưng phấn hơn là đôi nam nữ kia vẫn đang làm một slot sáng sớm, hai người vẫn đang quần nhau trên giường, một nữ nhân thân thể đầy dặn đang nằm sấp trên dường, phía trên một nam nhân đang dùng sức vận động ra vào...
Do thói quen nghề nghiệp nên dường như Khổng Ba không hề do dự gì đã lập tức chụp lại cảnh hai người kia đang hú hí, đây chính là chứng cứ tốt nhất a...woa..haha..
Nhưng sau khi liên tiếp chục vài chục tấm ảnh thi Khổng Ba mới phát hiện ra có gì đó sai sai, nữ nhân đang mặt đầy mê đắm say sưa kia sao nhìn lại quen quen ấy nhỉ?
Chính tại lúc Khổng Ba đang thấy nữ nhân kia nhìn quen mắt thì cô ta cũng nhìn thấy Khổng Ba sau đó mới thất thanh hô lên:
-Ơ chồng?
Cô ta vừa hô lên như thế làm Khổng Ba muốn phun máu ra ngoài, hắn cuối cùng cũng biết vì sao nữ nhân này lại quen mắt như vậy, bởi vì cô ta chính là tiểu phú bà mà hắn mới lấy về làm vợ, chẳng trách tối qua không thấy vợ hắn đâu, tối qua lúc hắn đang chơi gái ở khách sạn thì người khác cũng đang chơi vợ hắn như chơi gái ở một khách sạn khác!
Không có một từ ngữ nào có thể hình dung nổi tâm tình của Khổng Ba lúc này, đến cả cụm “từ thiên đường xuống địa ngục” cũng không đủ trình, chỉ trong chớp mắt Khổng Ba đã hoàn toàn mất đi lý trí, hắn ôm máy ảnh lao đến đập thẳng vào người nữ nhân đang trong tư thế cưỡi ngựa kia rồi phẫn nộ hét lên:
-Ta đập chết đôi cẩu nam nữ các người!
Bạn cần đăng nhập để bình luận