Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 561: Phải bồi thường cho ta một món quà.

-Lập Thành! Đợi đã! – một thanh âm gấp gáp bỗng nhiên truyền tới, là giọng của một nữ nhân, sau khi nghe được giọng nói này thì Hoàng Lập Thành do dự một giây rồi buông cò súng ra.
Đường Kim quay đầu nhìn thì thấy một mỹ thiếu phụ tầm ngoài ba mươi mặc một chiếc áo khoác nhung, cho dù là cách ăn mặc hay là trang điểm đều cho người ta một cảm giác cao quý bất phàm. Chỉ trong chốc lát mỹ thiếu phụ này đã thu hút ánh mắt của không ít người, đây đúng là một phụ nữ xinh đẹp hiếm có, cho dù là ánh mắt cao như Đường Kim cũng phải thừa nhận mỹ phụ này khá đẹp, dáng người lại rất thành thục, cho dù là đứng cùng với Diệp Tử Vận thì cũng chỉ hơi kém nửa phân mà thôi.
Lúc này tên gia hỏa chuyên săn vợ người khác như Lưu Phong đang dùng một ánh mắt phát quang nhìn vị mỹ thiếu phụ này, chỉ là sau khi nhìn thấy nam nhân bên cạnh mỹ thiếu phụ thì hắn lập tức thu lại ánh mắt của mình, dường như hắn rất cố kị người kia.
Thiếu phụ kia một tay ôm một nam nhân, nam nhân này tướng mạo bình thường, cao khoảng trên dưới mét bảy, mặt hơi béo, ngũ quan phổ thông, mặc một chiếc áo khoác cũng rất phổ thông, điều duy nhất không phổ thông là thiếu phụ đi cùng hắn rất đẹp mà thôi.
-Tỷ, sao ngươi lại tới đây? – Hoàng Lập Thành nhìn mỹ thiếu phụ buồn bực hỏi.
-Lập Thành, mau bỏ súng xuống, không phải chỉ là thua một chút tiền thôi sao? Sao ngươi là lấy tính mạng ra đi cược với người ta? – mỹ thiếu phụ gấp gáp nói.
-Tỷ, ta xin lỗi, ván cược này đã bắt đầu rồi thì không thể kết thúc được, ta không thể nhận thua, chỉ có thắng hoặc là chết. – Hoàng Lập Thành cắn răng nói.
-Nhưng mà…Lập Thành… - mỹ thiếu phụ vẫn muốn nói thêm gì nữa.
-Lệ Tinh, nàng đừng lo lắng, việc này để cho ta xử lý. – nam nhân phổ thông bên cạnh mỹ thiếu phụ khẽ vỗ vỗ vai nàng, ôn nhu nói.
Mỹ thiếu phụ nhìn nam nhân của mình một cái, khẽ gật đầu rồi không nói gì thêm.
-Đường Kim, nữ nhân kia là tỷ tỷ của Hoàng Lập Thành – Hoàng Lệ Tinh, nam nhân kia là chồng nàng, là Bạch gia Bạch Đại Hải. – Lưu Phong nhanh chóng đến bên Đường Kim giới thiệu thân phận của hai người vừa tới, cuối cùng hắn còn bổ xung một câu:
-Bạch Đại Hải là một nhân vật có máu mặt chân chính.
Đường Kim không tỏ vẻ gì, mà lúc này Bạch Đại Hải đã đi tới gần Đường Kim, dừng lại ở vị trí cách Đường Kim khoảng 3 mét sau đó ôm quyền nói:
-Tại hạ Bạch Đại Hải gặp qua Đường huynh, Đường huynh giá lâm kinh thành, thứ lỗi Bạch mỗ chưa có dịp đón tiếp, ngày khác nhất định sẽ thết yến mời Đường huynh tới tẩy trần.
Mấy câu nói nho nhã giống như trong phim kiếm hiệp này nghe vốn rất kì quái nhưng càng kì quái hơn là khi nó phát ra từ miệng Bạch Đại Hải thì lại rất thuận tai, không có bất cứ ai nghĩ rằng có gì đó không đúng cả.
-Trực tiếp một chút, ta rất bận! – Đường Kim dường như rất thiếu kiên nhẫn.
-Được, Đường huynh đã thẳng thắn như thế thì ta cũng sẽ sảng khoái! – Bạch Đại Hải cũng không nói thêm chút lời thừa nào, trực tiếp vào vấn đề chính:
-Ta muốn Đường huynh cho Lập Thành một con đường sống.
-Đây là hắn tự tìm chết, không liên quan tới ta! – Đường Kim thờ ơ nói.
-Không, ta tin rằng tất cả mọi thứ đều trong tầm khống chế của Đường huynh, Đường huynh muốn nó chết thì nói nhất định phải chết, nhưng nếu Đường huynh muốn nó sống thì nó muốn chết cũng không được. – Bạch Đại Hải cười nhẹ một tiếng:
-Đường huynh, ta nói không sai chứ?
-Cho dù ngươi nói đúng thì sao, chúng ta cũng chẳng quen thân gì! – Đường Kim ngáp dài một cái.
Tuy rằng Đường Kim không có trực tiếp nói ra nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn là hắn không quen biết Bạch Đại Hải nên không muốn cấp cho hắn chút mặt mũi.
Bạch Đại Hải thấy thế liền đột nhiên làm ra một động tác làm người ta trừng mắt há mồm, hắn đột nhiên quỳ xuống rồi dập đầu ba cái cộp! cộp! cộp!
Hành động của Bạch Đại Hải hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không chỉ mọi người xung quanh mới kinh ngạc đến ngây người mà cả hai chị em Hoàng Lệ Tinh và Hoàng Lập Thành cũng chưa kịp phản ứng gì thì Bạch Đại Hải đã dập đầu xong và đứng dậy, lúc đó họ mới ý thức được Bạch Đại Hải vừa làm cái gì.
-Đại Hải, chàng làm gì thế? – khóe mắt Hoàng Lệ Tinh khẽ đỏ.
-Đường huynh, mấy việc này là do Lập Thành sai, ta thay nó tạ tội với huynh. – sắc mặt Bạch Đại Hải vẫn bình tĩnh như thường, dường như không hề thấy xấu hổ chút nào về hành động vừa rồi của mình:
-Tiền nó nợ huynh ta cũng sẽ giúp nó trả, sau này huynh có thể tìm ta đòi nợ. Đương nhiên giống như huynh nói là hai chúng ta không quen biết, huynh có thể không cần nể mặt ta nhưng ta hy vọng huynh có thể đợi thêm một lát, có lẽ vài phút sau huynh có thể nhận được một cuộc điện thoại, người đó sẽ nói cho huynh biết giữa chúng ta sau này có thể sẽ quen thân hơn đấy!
Đường Kim dùng ánh mắt quái dị nhìn Bạch Đại Hải, hắn cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu nói lúc nãy của Lưu Phong, tên Bạch Đại Hải này đúng là một nhân vật không tầm thường, bởi vì hắn thấy rõ sau khi quỳ xuống dập đầu ba cái thì Bạch Đại Hải tim không đập nhanh, sắc mặt như thường, điều này nói lên không phải là hắn giả vờ trấn định mà là thực sự hắn rất bình tĩnh.
Lấy thân phận của Bạch Đại Hải mà có thể ở trước mặt bao nhiêu người như vậy dập đầu với người khác, sau đó còn biểu hiện ra như không có việc gì, chỉ bằng điểm này đã đủ để chứng minh hắn là một nhân vật không tầm thường.
Chính tại lúc Đường Kim đang âm thầm nhận xét Bạch Đại Hải thì điện thoại của hắn đã vang lên, hắn cầm điện thoại lên thì lập tức sững người, sao lại là nàng gọi điện cho hắn chứ?
Không hề do dự, Đường Kim lập tức bắt máy:
-Này, cô về rồi đấy hả?
-Chưa, ta vẫn đang ở Bali. – đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy dụ hoặc của yêu nữ Tiêu Đại Nhi:
-Tiểu nam nhân, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chàng đến kinh thành rồi mà còn chưa có tặng hoa cho ta đấy, có phải là chàng nên tặng bù cho ta một món quà không?
-Cô muốn quà gì? – Đường Kim có chút không thoải mái.
-Cho Hoàng Lập Thành một con đường sống đi, Bạch Đại Hải là một nhân tài có thể làm được việc. – Tiêu Đại Nhi cười nhẹ một tiếng:
-Tiểu nam nhân, món quà nhỏ như vậy, chàng không phải là không nỡ tặng cho ta đấy chứ?
-Tên gia hỏa kia trực tiếp tìm cô? – Đường Kim có chút mê hoặc.
-Đương nhiên là không phải, hắn tìm tới Diệp Tử Vận, sau đó thì Tử Vận báo cho ta, tiểu nam nhân, bây giờ chàng vẫn là tình nhân bí mật của ta, còn chưa có thể công khai được, chàng chỉ cần tha mạng cho Hoàng Lập Thành, những việc khác chàng không cần phải quản, đến lúc đó để cho Diệp Tử Vận đi thương lượng điều kiện là được rồi, À…Chàng và mấy người kia đem một trăm triệu tiền mặt đi là được rồi!
-Khi nào cô mới chịu về? – Đường Kim lập tức hỏi, vừa nghe được thanh âm của yêu nữ kia thì hắn đã có chút nhớ thân thể nàng rồi.
-Ta tạm thời còn chưa về được, Tử Vận sẽ thay ta an ủi chàng. – Thanh âm của Tiêu Đại Nhi nghe rất ôn nhu nhưng Đường Kim rất rõ ràng đây tuyệt đối là nàng cố ý giả trang như thế.
Bên này Đường Kim vẫn đang nói chuyện điện thoại với Tiêu Đại Nhi, bên kia Bạch Đại Hải vẫn rất bình tĩnh, Hoàng Lệ Tinh thì rất khẩn trương còn Hoàng Lập Thành thì sắc mặc không ngừng biến đổi, trong mắt thỉnh thoảng lại lộ ra vài tia hung tàn.
-Ta sống hay chết là do ta tự mình quyết định! – Hoàng Lập Thành đột nhiên hét lớn một tiếng rồi bóp cò súng.
-Bùm!
Tiếng súng đã vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận