Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 582: Phát dục không đều

Ninh Tâm Tĩnh khẽ ngẩn ra rồi mới nhìn Đường Kim kinh ngạc hỏi:
-Ngươi từng nói với ta?
-Đúng vậy, Ninh giáo quan, trước đây rất lâu ta sớm đã nói với cô rồi! – Đường Kim gật đầu.
-Trước đây rất lâu? – Ninh Tâm Tĩnh càng thấy khó hiểu, nàng nhìn Đường Kim và bắt đầu lục lọi trí nhớ của mình, nhưng nghĩ một lúc lâu nàng cũng không nghĩ ra được là chuyện gì.
Nhìn bộ dạng của Ninh Tâm Tĩnh, Đường Kim không nhịn được cảm khái:
-Mỹ nữ đúng là hay quên, Ninh giáo quan, lẽ nào cô không nhớ lần đầu tiên gặp mặt ta nói gì với cô sao?
Lần đầu gặp mặt?
Trong đầu Ninh Tâm Tĩnh lóe lên hình ảnh lúc đầu hai người gặp gỡ, hiển nhiên là lần đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng, bởi vì lần đó Đường Kim vừa gặp nàng đã hỏi ngay thứ mà người khác cố tránh không dám hỏi, cũng chính là vết sẹo tren mặt nàng.
Vết sẹo trên mặt?
Trong đầu Ninh Tâm Tĩnh chợt lóe lên một đạo linh quang, nàng dường như đã hiểu ra chút gì đó, lẽ nào Đường Kim của Đường Kim có liên quan đến vết sẹo trên mặt nàng?
Dường như đoán được suy nghĩ của Ninh Tâm Tĩnh, trên mặt Đường Kim lộ ra nụ cười xán lạn:
-Ninh giáo quan, bây giờ thì cô đã hiểu chưa? Thực ra thì yêu cầu của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn cô trở về làm một mỹ nữ chân chính mà thôi, đây thực ra không chỉ là vì một mình ta mà còn là vì tất cả đồng bào nam giới, vì thế giới của chúng ta không nên thiếu đi một vị mỹ nữ, đương nhiên cũng là vì cô, mỹ nữ như cô thì trên mặt không thể để lại vết sẹo như vậy được.
-Đường Kim, ta từng nói sẽ đáp ứng bất kì điều kiện gì của ngươi, nhưng mà ta cũng từng nói qua ta có một lời thề. – trên mặt Ninh Tâm Tĩnh lộ ra biểu tình khó xử, trong lòng nàng thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, Đường Kim quả nhiên không có yêu cầu quá phận, thậm chí có thể nói đây căn bản không tính là điều kiện gì bởi vì thực chất thì cái này cũng chỉ vì tốt cho nàng mà thôi.
-Ninh giáo quan, ta nói qua sẽ giúp cô tiêu diệt Tiềm Long, nếu như cô tin tưởng ta thì bây giờ có thể thực hiện lời hứa được rồi. – Đường Kim nghiêm túc nhìn Ninh Tâm Tĩnh.
Không diệt Tiềm Long thì quyết không tẩy sẹo, đây chính là lời thề mà lúc trước Ninh Tâm Tĩnh nhắc với Đường Kim, Đường Kim vẫn còn nhớ rất rõ.
-Ta đương nhiên là tin ngươi. – Ninh Tâm Tĩnh nhìn Đường Kim, trong ánh mắt đã xuất hiện một tia dị dạng, khẽ trầm ngâm một lát, nàng lại bổ xung một câu:
-Nhưng mà theo ta được biết thì vết sẹo trên mặt ta không có dễ dàng tẩy đi như thế.
-Yên tâm đi, ta có thể giới thiệu cho cô một vị thần y. – Đường Kim tươi cười:
-Nàng nhất định có thể giúp cô tẩy đi vết sẹo này.
Ninh Tâm Tĩnh cũng không hỏi là vị thần y nào vì lúc này thang máy đã dừng lại, cửa thang máy vừa mở tra thì trước mắt được đã xuất hiện cả một thế giới khoa huyễn.
-Hiểu Hiểu ở bên trong đợi ngươi. – Ninh Tâm Tĩnh không có ra khỏi thang máy mà chỉ khẽ nói với Đường Kim:
-Ta quay lại kho vũ khí trước.
-Ninh giáo quan, đợi chúng ta đi tham gia lượt đấu thứ hai thì cô nhớ đi tìm vị Vân tiên tử hôm nay xuất hiện trên đài cô cứ nói là ta mời nàng ra tay, nàng nhất định sẽ trị tốt cho cô. – Đường Kim nhanh chóng nói với Ninh Tâm Tĩnh một câu rồi lập tức đi ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, trong thang máy Ninh Tâm Tĩnh vẫn đang ngây ngốc, vị Vân tiên tử kia sao? Đường kim thực sự quen biết nàng? Hơn nữa nàng nghe ra được quan hệ của hai người còn không hề tầm thường.
Ninh Tâm Tĩnh bên này vẫn còn đang ngây ngốc thì bên kia Đường Kim đã bước vào bên trong thế giới khoa huyễn của Hiểu Hiểu, sau đó thì hắn lại lập tức nhìn thấy tiểu mỹ nhân tàn tật kia vẫn đang ngồi trên xe lăn.
Vẫn là một thân váy trắng, Hiểu Hiểu vẫn ăn mặc trang điểm đúng như lần đầu hai người gặp nhau, chỉ có một điều khác biệt là là một mái tóc dài của nàng, mái tóc dài đến dường như có thể chấm đất, tóc của Tống Oánh đã khá dài rồi nhưng rõ ràng còn xa mới bằng tóc của Hiểu Hiểu, nếu như nàng đứng dậy được thì mái tóc này khẳng định đủ để quét lê đất rồi.
-Này, tiểu nha đầu , mấy ngày không gặp sao tóc cô dài ra nhanh thế? – Đường Kim ngạc nhiên hỏi.
-Này, ánh mắt của ngươi bị làm sao thế? Lần trước ngươi gặp ta tóc ta cũng dài như vậy mà. – Hiểu Hiểu bất mãn nhìn Đường Kim.
-Vậy sao? – Đường Kim dường như không tin lắm, hắn đi lại phía sau Hiểu Hiểu dùng tay sờ sờ trên đầu nàng vài cái, vừa vuốt vuốt vừa nói:
-Ta xem một chút xem có phải tóc giả không.
Sờ vài cái thì Đường Kim đưa ra một kết luận:
-Ý , xem ra thật sự là ta quên mất nhìn tóc của cô rồi, tóc của cô đúng là thật!
-Nói thừa, nó vốn là thật rồi. – Hiểu Hiểu hờn dỗi hừ một tiếng:
-Tên đại sắc lang nhà ngươi lần trước chỉ để ý xem ngực người ta có lớn không, làm gì còn nhớ đến nhìn xem tóc người ta dài hay ngắn chứ!
ể ầ ằ ồ ằ ằ ể ể ắ ầ-Tiểu nha đầu, đây là cô dậy thì lệch, phát dục không cân bằng rồi nhé. – Đường Kim nhìn chằm chằm vào bức tường thành trước ngực Hiểu Hiểu và bắt đầu cảm khái:
-Nếu như bộ phận khác trên người cô cũng phát triển nhanh như mái tóc kia thì cô đã thành một siêu cấp đại mỹ nữ rồi đấy.
-Hừ, đầu óc ngươi cũng phát dục thiếu cân bằng! – Hiểu Hiểu tức giận thở phì phì nói.
-Vậy cũng phải. – Đường Kim dường như rất tán thành:
-Đại não của ta phát triển quá mạnh, không có biện pháp a, đây là cái giá của thiên tài.
-Chém gió. – Hiểu Hiểu hờn dỗi hừ lên một tiếng:
-Ta mới lười nói chuyện với ngươi, mau đưa điện thoại cho ta, từ giờ chở đi điện thoại của ngươi sẽ do ta cai quản!
-Tại sao? – Đường Kim kinh ngạc:
-Tiểu nha đầu, cô vẫn chưa phải vợ ta đã bắt đầu đòi quản lý gia vụ rồi hả?
-Ai thèm quản chuyện nhà ngươi? Ninh tỷ tỷ chưa nói với ngươi là các người phải đổi phương tiện liên lạc sao? – Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn Đường Kim:
-Mau đưa đây, ngươi đưa điện thoại cho ta, nếu có người gọi điện thì ta sẽ chuyển lời cho ngươi, còn có cái này ngươi mau đeo lên đi.
Hiểu Hiểu lấy ra một cái vòng tay nhìn như đồng hồ đưa cho Đường Kim, đồng thời bổ xung một câu:
-Sau này ngươi dùng cái này cũng có thể trực tiếp liên lạc với ta, có cần ta dạy ngươi dùng thế nào không?
-Không cần đâu, ta là thiên tài, tự biết dùng thế nào mà. – Đường Kim tùy ý nói, vừa rồi hắn xác thực cũng đã thấy qua Ninh Tâm Tĩnh dạy mấy người kia dùng cái vòng tay này.
-Không cần thì thôi! – Hiểu Hiểu đột nhiên lại giận dỗi:
-Được rồi, ngươi đi đi!
-Tiểu nha đầu, lẽ nào cô không có gì đặc biệc muốn nói riêng với ta sao? – Đường Kim có chút kì quái nhìn Hiểu Hiểu.
-Không có! – Hiểu Hiểu tức giận thở phì phò.
-Tiểu nha đầu đúng là dễ thay đổi. – Đường Kim thì thầm một câu sau đó tròng mắt khẽ đảo một cái bắt đầu hỏi:
-Tiểu nha đầu, bây giờ bên ngoài không có mặt trời, ta dẫn cô ra ngoài đi chơi nhé?
Bạn cần đăng nhập để bình luận