Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 742: Lại đi hú hí với nữ nhân.

Tập Tiểu Vũ cúp máy nhìn Tiếu Thiền:
-Lô đạo diễn báo cho ta là tiết mục của cô lại được khôi phục rồi, ngày tất niên tiết mục của cô vẫn được chọn làm tiết mục mở màn.
-Cái gì? – Tiếu Thiền ngẩn ra:
-Cái này làm sao có thể?
-Đây là Lô đạo diễn đích thân nói với ta, nàng cũng rất là cao hứng. – thần sắc Tập Tiểu Vũ có chút cổ quái:
-Hay là cô thử hỏi Đường Kim xem, có phải hắn đã gọi điện cho ai đó hay không?
-Ta mới lười hỏi hắn. – Tiếu Thiền vẫn có chút hậm hực, nhưng trong lòng thì đang ngọt như mía lùi, nàng biết việc này không thể trùng hợp như vậy được, có lẽ do vừa rồi nàng phát hờn nên Đường Kim sau khi rời đi mới tìm người giúp nàng.
Tuy rằng miệng nói như thế nhưng một lát sau Tiếu Thiền vẫn nhịn không được mà gọi điện cho Đường Kim.
-Xin chào, đây là điện thoại của Đường Kim, chàng bây giờ không thể nhận điện thoại, xin hỏi cô có việc gì quan trọng cần tìm chàng không? – phía bên kia truyền tới một thanh âm của nữ nhân.
Tiếu Thiền trực tiếp cúp điện thoại, trong lòng hậm hực không thôi, tên sắc lang chết bầm kia, chạy vội như thế thì ra lại lại đi hú hí với nữ nhân!
Lần này Tiếu Thiền thực sự là nghĩ oan cho Đường Kim, hắn đúng là đã về đến Ninh Sơn, điện thoại của hắn tạm thời đang đặt ở chỗ Diệp Tử Vận, còn hắn lúc này cũng không tòm tem với nữ nhân nào hết mà đang ngồi trên đỉnh Ninh Sơn chuyên tâm tu luyện.
Mấy ngày qua Đường Kim bận rất nhiều việc cho nên chưa có thời gian đề thăng thực lực của mình, hai năm qua tu vi của hắn dường như không có tiến triển mấy, nguyên tắc của hắn là nếu có đường tắt thì nhất định không chịu đi đường lớn, nếu có đường thẳng thì nhất định không chịu đi đường vòng, từ khi Đường Kim biết được Thiên Đạo Đan có thể giúp hắn đề thăng công lực thì hắn cũng lười lãng phí thời gian tự mình tu luyện, hắn nghĩ thời gian của mình nên dành cho nữ nhân của mình thì hơn.
Nếu ở trong Thiên Đạo Tiên Cảnh phục dụng Thiên Đạo Đan thì càng an toàn hơn, nhưng mà có một cao thủ Nguyên Anh như Hàn Băng hộ pháp cho nên Đường Kim nghĩ rằng ở bên ngoài cũng sẽ không có vấn đề gì, vì thế hắn không tiến vào trong Thiên Đạo Tiên Cảnh mà trực tiếp ngồi trên đỉnh Ninh Sơn tu luyện, sau khi phục dụng một viên Thiên Đạo Đan, hắn bắt đầu vận chuyển Thiên Đạo Kinh, hấp thu dược lực, đem dược lực chuyển hóa thành công lực, đề thăng tu vi của mình.
Lúc tu luyện thời gian trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã từ ban ngày chuyển thành ban đêm, Đường Kim vẫn ngồi đả tọa trên đỉnh Ninh Sơn, không hề động đậy lấy một cái. Cách hắn không xa một tuyệt sắc nữ tử toàn thân trắng thuần đang ngạo nghễ đứng giữa không trung, chính là cung chủ Băng Cung, Hàn Băng.
Buổi tối ở Ninh Sơn rất yên tĩnh, nhưng mà ở cách xa đó vài trăm cây số, tỉnh thành Minh Hồ thị, trong một căn biệt thự lớn nào đó, một lão nhân đang nổi trận lôi đình.
-phế vật, các người đều là phế vật, mau tìm bác sĩ cho ta, tìm bác sĩ tốt nhất tới đây! – lão nhân này tuổi đã gần 70, tóc bạc râu trắng, nhưng mà từng lời nói ra lại khí thế mười phần, lúc này ông ta đang gào thét giống như sư tử rống, dọa cho mấy người xung quanh câm như hến, không dám hé răng nửa lời.
-Cha, bây giờ cho dù có tìm được bác sĩ cũng không có tác dụng nữa rồi, chỗ đó của Thiên Thành đã hoàn toàn hỏng mất… - một trung niên nam tử nhịn không được lên tiếng, người này chính là phụ thân của Đặng Thiên Thành, hiện tại là phó giám đốc đài truyền hình Thiên Nam, Đặng Quốc Cường.
-Ngươi im miệng cho ta! – lão nhân hét lớn vào mặt Đặng Quốc Cường:
-Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có để Thiên Thành quan hệ lung tung với mấy người ở đài truyền hình, bây giờ thì hay rồi, làm ra cả chuyện lớn như thế!-Cha, nếu không phải người lúc nào cũng chiều nó, nó sẽ thành như thế này sao? – Đặng Quốc Cường cũng có chút buồn bực:
-Ta không cho nó quan hệ lung tung, nhưng có lão nhân gia người chống lưng, nó có chịu nghe ta không?
-Ngươi đang chỉ trích ta sao? – lão nhân phẫn nộ nhìn Đặng Quốc Cường.
-Ta nào dám, lão nhân gia ngài là chủ của một nhà, ngài nói gì đều đúng hết! – Đặng Quốc Cường khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên là lúc bình thường hắn cũng đã tích lũy không ít oán khí.
-Đại ca, mỗi người bớt một câu đi! – một thiếu phụ xinh đẹp khoảng ngoài 30 lên tiếng khuyên can.
Sau đó thiếu phụ mới nhìn lão nhân nhẹ nhàng nói:
-Cha, Thiên Thành xảy ra chuyện, đại ca cũng rất buồn, nhưng mà bây giờ việc đã đến nước này, có nói gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng, chúng ta vẫn là nên thương lượng chuyện sau này đi.
Nhìn thiếu phụ một cái, hỏa khí của mới khẽ giảm một chút, ngữ khí cũng nhu hòa hơi rất nhiều:
-Quân Lan, ngươi đã điều tra rõ ràng mọi chuyện chưa?
-Thiên Thành nói là do Cao Kỳ truyền bệnh cho nó, nhưng mà có lẽ việc này không giống như những gì nó nói, đầu tiên ta đã điều tra qua cô ca sĩ Cao Kỳ kia, nàng không có bị loại bệnh này, thứ hai là cho dù có bệnh cũng không thể nào phát tác nhanh như vậy được, ngoài ra ta hỏi bên bệnh viện thì họ nói đây là một loại độc tố, chỉ là bọn họ không thể kiểm tra được cụ thể là cái gì. – thiếu phụ tên Quân Lan kia chậm rãi nói:
-Vài tiếng trước ta cũng đã lôi Cao Kỳ tới, nàng ta nói chuyện này chắc là có liên quan tới một minh tinh tên là Tiếu Thiền, hơn nữa chính vào hôm qua trên mặt Cao Kỳ cũng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều mụn một cách khó hiểu, tốc độ phát tác cũng rất nhanh, nhưng mà sau đó lại biến mất một cách kì lạ.
Khẽ ngừng một chút, thiếu phụ Quân Lan này lại nói tiếp:
-Ta điều tra một chút về Tiếu Thiền, cô ca sĩ này có chút cổ quái.
-Quản cô ta cổ quái hay không, thực tiếp đưa tới đây đi! – lão nhân hừ một tiếng:
-Bất kể là Cao Kỳ hay Tiếu Thiền, bất kể hai người bọn họ có liên quan đến việc của Thiên Thành hay không, đều không thể tha cho bọn họ!
-Vâng! – thiếu phụ gật đầu.
-Quân Lan, việc này tốt nhất là nên từ từ bàn bạc. – lúc này Đặng Quốc Cường bỗng lên tiếng:
-Tiếu Thiền đó có khả năng có quan hệ với Kiều gia.
-Ca, huynh xác định? – thiếu phụ khẽ chau mày.
-Chúng ta vốn đã hủy bỏ tiết mục biểu diễn vào tối tất niên của Tiếu Thiền, nhưng mà hôm nay bên phía Kiều gia có người gọi điện thoại tới đích thân hỏi thăm chuyện này, hơn nữa còn yêu cầu Tiếu Thiền nhất định phải lên sân khấu như thường, nếu như nàng ta không có quan hệ với Kiều gia thì Kiều gia cần gì phải quản chuyện này chứ? – Đặng Quốc Cường hừ lạnh một tiếng:
-Thiên Thành bị thế này, nói không chừng là do Kiều gia động chân động tay cũng nên.
-Kiều Ứng Thiên! – lão nhân nghiến răng nghiến lợi:
-Lão bất tử Kiều Ứng Thiên, ngươi có 7 đứa cháu nội, lão tử chỉ có một, ngươi đến một mống duy nhất của nhà ta cũng không bỏ qua sao?
-Cha, nếu như việc này thực sự liên quan tới Kiều gia, vậy chúng ta cần lên kế hoạch ổn thỏa mới được. – thiếu phụ khẽ trầm ngâm:
-Chỉ là theo thông tin ta điều tra được về tình huống của Tiếu Thiền thì quan hệ của nàng và Kiều gia có lẽ cũng không lớn, ngược lại là nàng và Đường Kim dường như đi lại rất thân mật, mà Đường Kim kia…
Sắc mặt lão nhân đột nhiên đại biến:
-Quân Lan, ngươi nói cái gì? Đường Kim? Đường Kim nào? Có phải là Đường Kim tới từ Ninh Sơn không?
-Cha, người biết tên Đường Kim đó sao? – thiếu phụ kinh ngạc hỏi lại.
-Hơn hai năm trước ta đã nghe qua cái tên này! – sắc mặt lão nhân có chút âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Đường Kim, Đường Kim, Đặng gia chúng ta không đắc tội ngươi, ngươi vậy mà muốn cho Đặng gia chúng ta tuyệt tử tuyệt tôn, ta không cần biết ngươi có lai lịch gì, thù này nhất định phải báo!
-Cha, Đường Kim đó rốt cuộc có lai lịch gì thế? Ta tra qua tư liệu của hắn nhưng mà rất ít, hơn nữa dường như tất cả đều đã bị bảo mật, hoặc là trực tiếp bị xóa mất. – thiếu phụ tên Quân Lan nhịn không được hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận