Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 638: Tỷ có thể không nhớ ngươi được sao?

Biến thành người chết hoặc tàn phế suốt đời?
Châu Phi và Lưu Đan lập tức ngẩn ra, nhưng một giây sau thì hai người lập tức nhớ tới bộ dạng thê thảm của Lạc Doãn Hàn, lập tức trong lòng hai người dâng lên một cỗ phẫn nộ, nhìn tên lưu manh vừa bị Đường Kim phế đi đang nằm dưới đất, hai người không hề có chút đồng cảm nào mà ngược lại ý nghĩ thù hận lại càng sâu hơn, đám lưu manh chết tiệt chuyên làm chuyện thương thiên hại lý này đáng phải chịu kết cục như thế!
-Đừng đánh chết chúng, như thế quá tiện nghi cho chúng đi! – Châu Phi lập tức xông lên.
-Không sai, để bọn chúng nửa đời sau chỉ có thể nằm một chỗ hoặc ngồi xe lăn cũng được! – Lưu Đan cũng theo Châu Phi xông lên.
Lần này hai người đều ra tay rất hung mãnh, tiếng xương gãy rặc rặc không ngừng vang lên, tiếng kêu thảm thiết cũng theo nhịp đồng hành.
Lấy thực lực của Châu Phi và Lưu Đan thì muốn đối phó với đám lưu manh này cũng không có gì là khó, vừa rồi hai người không có tận lực xuất thủ là do hai người còn chút cố kị bởi vì học không được cấp trên cấp cho quyền hành động, một khi làm lớn chuyện thì sợ rằng bọn họ sẽ bị tổng bộ trừng phạt, nhưng bây giờ hoàn toàn không giống lúc trước, cái gọi là trời có sập xuống thì cũng có người ở trên cao chống lên trước, đối với bọn họ mà nói thì có Đường Kim chống lưng rồi thì sao phải xoắn.
Lúc này Đường Kim lại lần nữa được đóng vai khán giả, mấy nhân vật tép riu thế này thật không bõ để hắn xuất thủ, để cho Châu Phi và Lưu Đan ra tay là đủ rồi.
Trận chiến đấu trước mặt rất nhanh đã đến hồi kết, lúc Lưu Đan và Châu Phi xông về phía tên lưu manh cuối cùng còn đang đứng thì Đường Kim mới lên tiếng:
-Dừng tay đã.
ằ ế ề ề ể ề ể ốTuy rằng Châu Phi và Lưu Đan đang đánh đến đã ghiền nhưng hai người vẫn lập tức dừng tay và cùng quay về phía Đường Kim, hiển nhiên là hai người đều không hiểu Đường Kim muốn làm gì.
-Nói đi, ngươi muốn giống như bọn chúng hay là muốn nửa đời sau còn có thể đi trên đôi chân của mình? – Đường Kim nhìn tên gia hỏa cuối cùng kia, không nhanh không chậm hỏi một câu.
Hắn vừa dứt lời thì tên kia lập tức nhanh trí bụp một cái quỳ ngay xuống đất:
-Đại ca, xin tha mạng, ngài tha mạng cho ta, sau này ngày muốn ta làm gì cũng được… ta nguyện làm trâu làm ngựa…
Đường Kim có chút hết kiên nhẫn, lập tức ngắt lời tên lưu manh kia:
-Mau gọi điện thoại cho lão đại của các ngươi đi!
-Vâng…vâng…ta lập tức gọi điện! – tên lưu manh kia vẫn quỳ dưới đất và vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện.
Điện thoại vừa thông, thì hắn vội vàng nói;
-Lão đại, lão đại, ta là tiểu Cửu, công ty của chúng ta bị đập rồi, các anh em đều đã bị tiêu diệt…a!
Tên lưu manh đột nhiên kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết, là Đường Kim đột nhiên ra tay đánh gãy hai tay của hắn, điện thoại của hắn rơi bụp một cái xuống đất, tiếp theo thì Đường Kim dùng chân dẫm nát điện thoại, lúc này thì tên lưu manh cuối cùng kia cũng đã hôn mê.
-Các người nghỉ ngơi một lát đi, đợi chút nữa ta còn cần các người động thủ đấy! - Đường Kim nói với Châu Phi và Lưu Đan một câu rồi lười biếng vươn vai một cái:
-Ai da, thật là buồn chán quá đi.
Lúc này Châu Phi và Lưu Đan mới hiểu là thì ra Đường Kim muốn đem cả đám người này đều giải quyết trong một lần.
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp… - đúng lúc này thì một âm thanh êm tai vang lên.
Châu Phi và Lưu Đan lại ngẩn ra, thanh âm này đối với bọn họ mà nói thì không hề xa lạ gì, đây không phải là tiếng của Hiểu Hiểu ở tổng bộ Ám Kiếm sao?
Nhìn Đường Kim tay cầm điện thoại, hai người cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra đó là tiếng chuông điện thoại của hắn, chỉ là Hiểu Hiểu sao lại tự mình thu âm chuông điện thoại cho Đường Kim chứ? Lần này thì hai ngươi đều có chút bội phục Đường Kim, tên gia hỏa này đúng là lưu tình khắp nơi, ở đâu cũng quen biết mỹ nữ hết, đúng là thiên hạ không gái nào không biết hắn mà!
Đường Kim nhìn mấy dòng tư liệu hiển thị trên màn hình điện thoại, hắn lập tức hưng phấn.
Vân Vũ Tuyết, Tiên môn thần y.
Tư liệu này rất đơn giản nhưng cũng là bình thường vì cho dù là Hiểu Hiểu thì hiểu biết của nàng về Tiên môn cũng rất có hạn, nếu không phải là Vân Vũ Tuyết thường hay đi lại ở thế tục, hơn nữa nàng đều có chút quan hệ với Ám Kiếm và Tiềm Long thì sợ rằng trong kho dữ liệu của Hiểu Hiểu chưa chắc đã tìm được tư liệu về Vân Vũ Tuyết.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, tỷ có nhớ ta không? – Đường Kim nhấc máy, cười hihi hỏi.
-Đương nhiên là nhớ rồi. – bên kia truyền đến âm thanh dịu êm của Vân Vũ Tuyết:
-Đường Kim đệ đệ, ngươi còn nợ tỷ rât nhiều thứ, tỷ có thể không nhớ ngươi được sao?
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, nếu tỷ đã nhớ ta như thết thì khi nào sẽ đến tìm ta vậy?
-Ta đang trên đường tới Ninh Sơn. – Vân Vũ Tuyết đáp.
-Vũ Tuyết tỷ tỷ, tỷ có đi qua Lạc Bắc không? – Đường Kim liền hỏi.
-Sao hả? Đường Kim đệ đệ, ngươi muốn tỷ tới Lạc Bắc sao? – Vân Vũ Tuyết dường như lập tức hiểu ra ý đồ của Đường Kim.
-Đúng vậy a Vũ Tuyết tỷ tỷ, nếu tỷ tới Lạc Bắc sẽ càng nhanh một chút, nếu tỷ đã nhớ ta như vậy thì sao tỉ không tới tìm ta ngay bây giờ chứ? – Đường Kim cười hắc hắc:
-Ta hiện tại đang ở Lạc Bắc nè!
-Vậy được, đệ cứ ở đó đợi ta đi, ta sẽ tới đó nhanh nhất có thể. – Vân Vũ Tuyết khẽ cười một cái:
-Ta phải lên đường đây, gặp rồi nói tiếp nhé.
Nói xong thì Vân Vũ Tuyết lập tức cúp máy, còn Đường Kim thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, cuối cùng cũng liên lạc được với vị thần y tỷ tỷ này của hắn rồi.
Cất điện thoại vào túi, Đường Kim quay đầu nhìn ra phía cổng tự lẩm bẩm:
-Đến cũng khá nhanh đó chứ!
Đúng lúc này 7-8 cái xe ô tô đồng loạt tiến vào trong sân, đi đầu là hai chiếc Audi, ở giữa là mọt con BMW, cuối cùng là vài chiếc xe 6 chỗ, mấy chiếc xe này rất nhanh đã dừng lại, đầu tiên là người trên audi bước xuống, mỗi chiếc audi đều có bốn đại hán bưu hãn mặc đồ tây, bọn chúng cùng nhau xuống xe rồi đi lại bên cạnh chiếc BMW, cuối cùng thì một người trong đó mở cửa xe, một nam tử mặc đại y từ trong xe bước ra.
Nam tử này khoảng ngoài 30 tuổi, tướng mạo không xuất chúng, cao không tới mét bảy, thân thể khá là rắn chắc, trên đầu đội một chiếc mũ cao bồi, cũng không biết là cố ý học theo mấy lão đại giang hồ trong phim hay sao mà mấy chiếc xe phía sau cũng lập tức mở cửa ra và bốn năm chục tên gia hỏa nhìn rất giang hồ cùng đi xuống, trên tay những người này là đủ các loại binh khí, nhìn khá là ngưu bức.
-Chính là các người đến đây đập phá hả? – nam tử kia lúc chưa lên tiếng nói chuyện thì nhìn còn khá phong độ, nhưng vừa mở mồm ra thì sặc mùi lưu manh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận