Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 712: xem ra cậu vẫn lỗ a!

Bốn phía lập tức huyên náo lên, vô số người chỉ chỉ trỏ trỏ, đáng thương cho Phạm Lăng Phong, hắn thế nào cũng không nghĩ tới cô gái ngành này lại bạo gan như vậy, dám đứng trước đám đông ăn nói không hề cố kị gì hết, điều này làm hắn cảm giác như bị người ta tát mạnh hai cái vào mặt, máu nóng lập tức xông lên não, lý trí phút chốc đã hoàn toàn biến mất, hắn thét lớn vào mặt cô gái kia:
-Không trả tiền cái cc ấy? tối qua ta đã đưa tiền cho cô rồi! cô cmn muốn đến tống tiền ta nữa phải không?
-Haiz, Phạm lão bản, tuy rằng ta là gái bán hoa nhưng mà ta cũng rất là tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, tiền của ta nên được hưởng thì một phân một cắc cũng không thể thiếu, tiền không thuộc về ta thì ta nhất định sẽ không lấy thêm. – cô gái kia dường như không thèm để ý tới ánh mắt của bốn phía xung quanh:
-Tối qua đúng là ngươi đã trả tiền cho ta, nhưng tiền ngươi trả là tiền để ta bồi tiếp hắn, còn tiền lên giường của hai chúng ta thì phải trả thêm chứ?
Cô gái ngành kia vừa nói vừa dùng tay chỉ vào Trương Tiểu Bàn, cô ta vừa chỉ như thế thì lập tức có vài chục ánh mắt đổ dồn về phía Trương Tiểu Bàn, Vương Cầm cũng hằm hằm trừng mắt nhìn Trương Tiểu Bàn một cái.
-Lúc đó ta uống say, ta thực sự cái gì cũng không biết a. – Trương Tiểu Bàn tỏ ra vô tội.
-Xem ra cậu vẫn lãi được một chút tiện nghi a. – Đường Kim nhìn Trương Tiểu Bàn cười hì hì.
Trương Tiểu Bàn mặt như trái mướp đắng, lúc này hắn thà rằng mình chịu thiệt thòi chút còn hơn.
Nhưng đúng vào lúc này thì Phạm Lăng Phong đột nhiên phẫn nộ gào lên:
-Đê mờ, thối lắm, tên ngốc kia say như lợn chết, hắn đã chơi cô đâu mà đòi tiền?
-Cho dù hắn chưa có làm gì ta nhưng tiền ngươi đưa chỉ là để ta bồi tiếp hắn chứ không bao gồm tiền lên giường với ngươi! – cô gái kia vẫn hùng hồn nói:
-Còn có, tối hôm qua ta bị cảnh sát giam mất mấy tiếng, có phải là ngươi cũng nên bồi thường cho ta một chút không? Ngươi đừng có nói với ta cảnh sát không phải do ngươi gọi tới đó nhé!
Nói đến đây, cô gái kia bỗng trở nên phẫn nộ:
-Nam nhân các người đúng là không phải thứ gì tốt, lão nương cứ tưởng rằng tên tiểu tử kia say rồi thì lão nương kiếm tiền sẽ dễ dàng, nhưng mà ngươi lại thấy lão nương ngồi không quá lãng phí nên mới đè lão nương ra chơi, chơi thì cũng thôi đi, sau đó lại còn gọi điện báo cảnh sát, dám hố lão nương một vố, bây giờ lão nương không tìm ngươi đòi tiền ngươi lại tưởng lão nương dễ bắt nạt sao? Lão nương tuy rằng là gái ngành nhưng cũng không dễ bắt nạt nhé!
-Trương Tiểu Bàn, xem ra cậu vẫn lỗ cmnr, tối qua không được làm miễn phí a! – Đường Kim lại quay sang châm biếm Trương Tiểu Bàn một câu.
Trương Tiểu Bàn cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà hưng phấn hò hét:
- Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa hả? tối qua ta không có tìm gái, đều tại tên vương bát đản này gài bẫy hại ta, con mịa nó, còn hại ta bị giam trong đồn cảnh sát mất một đêm, suýt nữa thì bị bạn gái bỏ nữa chứ, đê mờ, lão tử đánh chết con mịa ngươi!
Trương Tiểu Bàn vừa nói vừa đứng dậy, thuận tay túm lấy một chai bia toan xông tới đánh Phạm Lăng Phong.
-Này, đứng lại! – Vương Cầm vộ vàng hô lên:
-Tên béo chết tiệt kia, tối qua ngươi ở đồn cảnh sát một đêm còn chưa đủ, muốn ở tù thêm vài năm nữa phải không?
-Nhưng mà tên khốn đó hãm hại ta a. – Trương Tiểu Bàn vô cùng tức giận.
-Bây giờ không phải mọi thứ đã rõ ràng rồi sao? – Vương Cầm khẽ lườm hắn một cái:
-Ngồi xuống, đừng đánh nhau với hắn, không đáng đâu!
ể ắ ồ ắ ấ ể ầ ấ ắ ế ắ ắ ắ ồ ấ ầ ắ ề ổ ố ố ể ắ ấHành động của Trương Tiểu Bàn chợt làm Phạm Lăng Phong ý thức được hình như mình bị mắc lừa rồi, bây giờ hắn ngang như là đã tự rửa sạch nỗi oan khuất cho Trương Tiểu Bàn, nhìn sang phía Vương Cầm, Phạm Lăng Phong thấy dõ vẻ chán ghét trong mắt nàng, thậm chí đến cả em gái nuôi của hắn cũng dùng một ánh mắt quái dị nhìn hắn, lúc này Phạm Lăng Phong mới sực tỉnh, đồng thời ý thức được tất cả nỗ lực gần đây của hắn đều đã đổ xuống sông xuống biển, đúng là việc sắp thành lại hỏng ngay phút chót, tất cả hóa thành hư vô cmnr.
-Đê mờ, đĩ điếm đúng là đĩ điếm, không thể nào tin tưởng được! – Phạm Lăng Phong dùng ánh mắt oán hận nhìn cô gái kia một cái, sau đó lập tức quay người bỏ đi.
Việc đã đến nước này Phạm Lăng Phong biết mình ở lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, biện pháp tốt nhất là dứt khoát bỏ đi, còn về việc trả thù hay gì đó thì sau này sẽ tính sau.
Cô gái kia cũng không lưu lại, rất nhanh đã rời khỏi quán ăn.
-Vương Cầm, bây giờ nàng đã tin ta chưa? Ta sớm nói là do tên vương bát đản kia bày trò hại ta mà nàng còn không tin. – lúc này Trương Tiểu Bàn mới ghé sát vào bên cạnh Vương Cầm đồng thời còn không quên khoe thành tích:
-Cho dù có uống sai ta cũng không làm chuyện có lỗi với nàng, ta đối với nàng rất chung tình a!
-Hừ, ngươi không phải là đang tiếc nuối vì mình không chiếm được tiện nghi sao? – Vương Cầm khẽ hừ một tiếng.
-Không có a, tuyệt đối không có! – Trương Tiểu Bàn vội vàng thề thốt.
-Thực ra ta có thể gọi cô ta quay lại để cho cậu làm nốt việc hôm qua chưa làm xong đấy! – lúc này Đường Kim mới cười hì hì nói.
-Anh bạn, đừng có troll ta chứ! – sắc mặt Trương Tiểu Bàn đắng ngắt, sau đó mới dùng ánh mắt kì quái nhìn Đường Kim:
-Không đúng a, ta nói anh bạn này, việc này có phải là do cậu làm không đấy? nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy được, cô gái kia sao lại tìm được chỗ này, lại nói đến ta còn không biết phải tìm cô ấy ở đâu nữa.
Nghe được lời này Vương Cầm cũng có chút hoài nghi nhìn Đường Kim, nàng nhịn không được hỏi:
-Đường Kim, là cậu tìm cô ta tới thật hả?
-Ờ, cái này à, có một mỹ nữ rất hâm mộ ta, nàng rất giỏi tìm người, sau này các người nếu có ai mất tích thì ta có thể bảo nàng giúp đỡ. – Đường Kim tùy tiện đáp.
-Anh bạn, thật đúng là cậu a, không hổ danh là huynh đệ tốt của ta, mau mau mau, hôm nay nói thế nào ta với cậu cũng phải cạn một ly rượu! Trương Tiểu Bàn cảm động suýt rớt nước mắt:
-Nếu không phải là cậu, có lẽ hạnh phúc nửa đời còn lại của ta đã tiêu tan mất rồi!
Bên này Trương Tiểu Bàn đang rót rượu cho Đường Kim, bên kia Vương Cầm cũng rất cảm kích nhìn Đường Kim:
-Đường Kim, thực sự cảm ơn cậu, cũng may có cậu giúp đỡ, ta thật không ngờ được Phạm Lăng Phong kia lại là loại người như vậy.
-Đúng thế, ta cũng không ngờ được hắn lại như thế. – Phạm Linh một bên cũng chen vào:
-Vương Cầm, thật xin lỗi, ta thực sự không ngờ được Phạm Lăng Phong lại là loại người như vậy, việc tối qua ta hoàn toàn không biết gì hết.
-Không biết? – Trương Tiểu Bàn bĩu môi:
-Tối qua người mời ta nhiều rượu nhất hình như là cô đấy!
-Này, tối qua ta chỉ muốn chuốc cho ngươi say thôi, bời vì ta thấy Vương Cầm yêu ngươi đúng là thiệt thòi cho nàng, ta chỉ có chút bất mãn với ngươi mà thôi, ta không hề nghĩ tới việc hãm hại ngươi! – Phạm Linh có chút bất bình nói.
-Cái này khó nói a, các người là anh trai nuôi em gái nuôi… - Trương Tiểu Bàn hiển nhiên là không tin Phạm Linh.
-Thôi, đừng nói nữa! – Vương Cầm trừng mắt nhìn Trương Tiểu Bàn một cái:
-Ta tin Phạm Linh, nàng sẽ không cố ý hại ta.
Trương Tiểu Bàn tuy rằng vẫn rất bất mãn với Phạm Linh nhưng hắn cũng không nói gì nữa mà nhấc ly rượu lên:
-Anh bạn, tới, chúng ta làm một ly!
-Ta là Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu xinh đẹp… - đúng lúc này chuông điện thoại của Đường Kim lại vang lên, Đường Kim lấy điện thoại ra xem thì thấy là Tiếu Thiền gọi tới.
-Ta tới đại học sư phạm Thiên Nam rồi, cậu ở đâu? – điện thoại vừa thông thì thanh âm bất mãn của Tiếu Thiền liền từ đầu dây bên kia truyền tới.
-Lầu 2 quán ăn Nữ Sinh Thực Đường, cô tự mình tới đây đi. – Đường Kim hời hợt đáp một câu rồi lập tức cúp máy.
Trương Tiểu Bàn và Vương Cầm cùng nhìn Đường Kim đồng thanh hỏi:
-Tiếu Thiền tới rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận