Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1071: Đừng để ta phải hỏi tới lần thứ 3

-u..u…u… - Trần Cường định nói gì đó nhưng không thể nào phát ra tiếng được, chỉ có thể liều mạng cố u u vài tiếng đồng thời dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trần Phú, lúc này ngoài việc đó ra hắn không thể làm gì khác.
-Mau buông tiểu Cường ra. – Trần Phú lắc thân hìn béo ú của mình xông về phía Đường Kim, tựa hồ như muốn động thủ, nhưng khi hắn chỉ còn cách Đường Kim không tới một mét thì thân thể hắn liền khựng lại, tựa hồ như vừa dùng định lực cực lớn để làm bản thân bình tĩnh lại:
-Ngươi muốn thế nào?-Tại sao lại muốn mua biệt thự của ta? – Đường Kim nhàn nhạt hỏi.
-Bởi vì đây là căn biệt thự khá tốt. – Trần Phú bình tĩnh đáp.
Tay Đường Kim khẽ phát lực một cái:
-Đừng để ta phải hỏi tới lần thứ 3.
-ư…u… - Trần Cường sắc mặt đỏ bừng, thậm chí còn bắt đầu xuất hiện màu xanh tím, hiển nhiên là sắp chịu không nổi nữa.
-Ta chỉ phụng mệnh hành sự thôi. – Trần Phú vội vàng nói, hắn đã nhìn ra được tên gia hỏa trước mặt này hoàn toàn không biết đùa là gì, nếu như còn không nói thật thì sự rằng đệ đệ hắn sẽ bị bóp chết mất.
-Ai ra lệnh cho ngươi. – Đường Kim nhàn nhạt hỏi.
-Trần gia tứ thiếu. – Trần Phú lập tức đưa ra câu trả lời.
-Tên! – Đường Kim tỏ ra hết nhẫn nại, bài tay lại khẽ dùng thêm chút lực.
-Trần Gia Kiệt, Hải Trung Trần Gia – Trần Gia Kiệt. – Trần Phú kinh hãi đáp.
-Tên ngu ngốc Trần Gia Kiệt kia tại sao phải mua căn biệt thự này của ta? – Đường Kim lại nhàn nhạt hỏi.
Kì thực Đường Kim cũng không phải là không biết tí gì về tình huống ở Thiên Hải, Thiên Hải cũng có cái gọi là tứ đại gia tộc, đương nhiên Hoắc gia không nằm trong hàng ngũ này, bởi vì Thiên Hải Hoắc gia là thứ mà tứ đại gia tộc kia căn bản không thể so sánh được, Hải Trung Trần gia kia chính là một trong tứ đại gia tộc.
Con cháu đích tôn đời này của Trần gia có tất cả 4 người đó là Trần Gia Anh, Trần Gia Hùng, Trần Gia Hào, Trần Gia Kiệt, ở Thiên Hải có một câu nói gọi là Trần gia tứ tử anh hùng hào kiệt chính là để chỉ 4 vị huynh đệ nhà này.
Tuy Trần gia không phải là siêu cấp đại gia tộc như Hoắc gia nhưng ở Thiên Hải nó vẫn là một con quái vật khổng lồ, theo Đường Kim thấy thì nếu Trần Gia Kiệt kia thực sự muốn mua căn biệt thự này chắc cũng không phải là chuyện gì khó khăn, hắn có cảm giác thứ tên kia muốn không chỉ là căn biệt thự này, hắn tựa hồ chỉ là muốn có căn biệt thư mà Đường Kim vừa mua cho Hàn Tuyết Nhu, đây cũng là điểm bất thường đáng lưu tâm.
-Cái này ta cũng không rõ… - Trần Phú vừa nói đến đây thì Đường Kim lại dùng thêm chút lực đạo nữa, thấy đệ đệ đáng thương của mình sắp bị bóp chết thì hắn vội sửa lại:
-Đợi đã, ta thật sự cũng không rõ lắm, nhưng chắc tứ thiếu là vì Hoắc tiểu thư!
-Hoắc tiểu thư nào? – Đường Kim lại hỏi.
-Chính là vị tiểu thư nổi danh nhất Thiên Hải Hoắc gia, Hỏa Mai Khôi Hoắc Tâm Mai. – Trần phú vội vã nói:
-Ta nghe nói tứ thiếu một mực nhất kiến chung tình với Hoắc tiểu thư, mà Hoắc tiểu thư lại ở ngay bên kia cho nên người mới muốn mua căn biệt thự này để được làm hàng xóm với nàng, như vậy gần thủy lâu đài cũng có ngày vớt được ánh trăng, nhân cơ hội này sẽ càng dễ dàng theo đuổi Hoắc tiểu thư hơn.
-Chỉ bằng tên ngu ngốc đó mà cũng muốn theo đuổi Hỏa Mai Khôi? – Đường Kim mặt đầy khinh thị, sau đó hắn mới buông tay khỏi cổ Trần Cường, chỉ là lúc này tên kia đã ngất đi, Đường Kim vừa buông tay liền ngả ngửa ra đất.
-Tiểu Cường, tiểu Cường! –Trần Phú đại kinh, vội vàng lao đến bên cạnh Trần Cường, vừa lay hắn vừa khẩn trương hô lớn, có thể thấy tên này rất là quan tâm tới đệ đệ mình.
-Đừng hò nữa, con gián này chưa chết được đâu. – Đường Kim có chút buồn bực nói:
-Coi như vận khí của ngươi tốt, ta cần ngươi chuyển lời đến tên ngu ngốc Trần Gia Kiệt kia, cho nên hôm nay giữ lại cái mạng này cho ngươi, lần sau còn dám tới đây tìm phiền toái thì ta sẽ trực tiếp ném các ngươi xuống biển cho cá ăn.
-Ngươi…ngươi muốn chuyển lời gì? – Trần Phú phát hiện đệ đệ vẫn còn thở mới bình tĩnh lại được một chút, khẽ ngẩng đầu nhìn Đường Kim hỏi.
-Ngươi không phải muốn biết ta là ai sao? – Đường Kim đứng dậy không nhanh không chậm nói:
-Nhớ cho kĩ, ta là Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim, nói với tên ngu ngốc Trần Gia Kiệt kia, Hỏa Mai Khôi là nữ nhân của Đường Kim ta, nếu hắn không muốn chết thì đừng có mà đánh chủ ý vào nàng.
-Câu nói này ta sẽ chuyển nguyên bản tới tứ thiếu. – Trần Phú đáp.
-rất tốt, bây giờ các ngươi có thể cút rồi đấy, thuận tiện đem đám gia hỏa đang nằm dưới đất lôi hết đi, ta không muốn lúc bạn gái ta về nhà nhìn thấy có một đống rác ở đây. – Đường Kim nhàn nhạt nói.
Trần Phú không nói hai lời vội vàng ôm Trần Cường đặt vào trong xe, sau đó lại kéo mấy tên gia hỏa nằm dưới đất lên xe, cuối cùng là hai tên cướp hôm qua cũng bị hắn nhét vào cốp, một xe chở đầy người cứ thế rời đi, chỉ có con BMW lúc Trần Cường lái tới là không mang đi được.
-Đợi lần sau tên ngu ngốc Trần Gia Kiệt đem theo các ngươi tới đây ta lại làm thịt các ngươi một thê. – Đường Kim nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, lẩm bẩm nói. Hỏa Mai Khôi là của hắn, ai cũng đừng mong cướp được.
Quay đầu nhìn về phía biệt thự của Hoắc Tâm Mai, Đường Kim đột nhiên biến mất tại chỗ, việc bên này đã tạm thời giải quyết xong, bây giờ đến lượt việc của Mộc Vũ rồi.

ĐạI Học Thiên Nam, bên bờ hồ.
Mộc Vũ cầm một hộp nhỏ ngồi trên bãi cỏ, mấy lần đã có xung động muốn mở ra xem bên trong có gì, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, trong lòng nàng thì không biết đã nguyền rủa Đường Kim bao nhiêu lần, tên lưu manh kia sao mãi mà còn chưa tới?
Mộc Vũ đã từng là đại tỷ của hội tỷ muội, được vô số nữ sinh trong trường tôn sùng, bất luận là gặp phải chuyện gì cũng có thể tự mình giải quyết, người trong hội gặp chuyện cũng thường xuyên nhờ nàng giải quyết, mõi lần nàng giải quyết xong đều cảm thấy rất hoàn mỹ, có thể nói nàng là một nữ xinh vừa có chủ kiến lại có năng lực, nhưng mà những chuyện phát sinh trong thời gian gần đây lại làm thế giới quan của nàng hoàn toàn bị đảo ngược, chủ kiến và năng lực lúc trước của nàng tựa hồ đã bất tri bất giác biến mất tiêu, trong vô thức nàng đã dần dần bị ỷ lại vào Đường Kim.
Đang lúc Mộc Vũ sắp không kiên trì được nữa thì bên tai nàng bỗng truyền tới một thanh âm lười biếng quen thuộc:
-Mộc Mộc thân ái, có cần ta giúp nàng mở bưu kiện không?
Theo thanh âm đó, Đường Kim xuất hiện ở ngay bên cạnh Mộc Vũ:
-Thật ra thì ta không thích giúp mỹ nữ mở đồ lắm, ta chỉ thích giúp mỹ nữ cởi đồ thôi, Mộc Mộc thân ái, hay là để ta giúp nàng cởi đồ đi.
-Lưu manh! – Mộc Vũ trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, tâm thần đột nhiên an tĩnh trở lại, sau đó thì không đợi Đường Kim nói tiếp nàng liền tự mình mở bưu kiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận