Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 825: Nơi định tình của chúng ta

Đường Kim quay đầu lại liền thấy một nam tử cao lớn anh tuấn, hắn có chút không vui hỏi:
-Ngươi là ai?
-Ta là Bành Dật Phong, bạn của Phỉ Phỉ. – nam tử cao lớn anh tuấn này chính là Bành Dật Phong, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười khẽ, nhìn bề ngoài như đang vui, hiển nhiên tuy hắn đã rời khỏi phòng bệnh nhưng cũng không đi xa mà núp ở một bên đợi kẻ gọi là bạn trai của Lạc Phỉ Phỉ xuất hiện.
-Đừng nghe hắn nói lung tung, hắn không phải là bạn ta! – đúng lúc này thanh âm của Lạc Phỉ Phỉ cũng truyền tới, nàng vừa mới ra khỏi cửa phòng thì liền phát hiện Bành Dật Phong vẫn chưa có rời đi, điều này làm nàng bực mình không thôi, tên gia hỏa này sao lại đáng ghét như vậy chứ?
-Thân ái à, tên gia hỏa đáng ghét lúc nãy nàng vừa nói không phải là hắn chứ? – Đường Kim nhìn Bành Dật Phong một cái, thuận tay ôm lấy Lạc Phỉ Phỉ, tùy ý nói.
-Chính là hắn, hắn rất đáng ghét, ta sớm đã nói không thích hắn rồi, hắn vẫn hết lần này tới lần khác tới nhà ta cầu hôn, mỗi lần ta về nhà hắn đều mò tới cửa, bình thường suốt ngày lấy lòng cha mẹ và gia gia ta, làm bọn họ rất thích hắn. – Lạc Phỉ Phỉ lần lượt nói:
-Ta chưa gặp ai đáng ghét hơn hắn cả.
-Ờ, vậy để ta làm thịt hắn là được rồi! - Đường Kim hời hợt nói.
-Này, đợi đã, ngươi không được làm bừa! – Lạc Phỉ Phỉ vội vàng can ngăn:
-Tên gia hỏa này lai lịch khá lớn, hơn nữa cha mẹ ta đều thích hắn, chúng ta không cần để ý tới hắn là được rồi, ngươi đừng có gây gổ đánh nhau với hắn.
-Như vậy à, vậy thì đợi lúc cha mẹ nàng không có ở đây ta giải quyết hắn cũng được. – Đường Kim hời hợt nói, cuối cùng hắn còn cao giọng:
-Này, tên gia hỏa Bành Dật Phong kia, Phỉ Phỉ nhà ta rất ghét ngươi, nàng không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi muốn tự mình cút hay để ta đạp một cái cho ngươi cút?
Đối mặt với lời nói hung hăng vô lễ của Đường Kim, Bành Dật Phong một chút cũng không nổi nóng, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười:
-Nếu Phỉ Phỉ đã không muốn nhìn thấy ta thì ta tự nhiên sẽ rời đi, ta chẳng qua chỉ muốn gặp bạn trai của nàng xem hắn là người thế nào thôi, bây giờ gặp được rồi, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm.
Dừng một chút, Bành Dật Phong lại khẽ cười với Lạc Phỉ Phỉ một cái:
-Phỉ Phỉ, vậy ta không làm phiền các người nữa, cáo từ!
Dứt lời Bành Dật Phong dứt khoát quay người rời đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
-Ừm, để tên ngu ngốc này sống thêm vài ngày nữa đi. – Đường Kim lẩm bẩm một câu rồi quay sang tươi cười với Lạc Phỉ Phỉ:
-Thân ái à, ta đưa nàng tới một nơi đặc biệt nhé!
-Nơi nào? – Lạc Phỉ Phỉ hời hợt hỏi.
-Đương nhiên là nơi định tình của chúng ta rồi. – nói đoạn Đường Kim liền ôm Lạc Phỉ Phỉ cùng biến mất.
-Đường Kim, ngươi là tên hỗn đản, đồ thần kinh, có quỷ mới định tình cùng ngươi ở nơi này… - một giây sau Lạc Phỉ Phỉ lập tức tan vỡ, đây là loại người gì chứ, hắn đưa nàng tới nhà xác, hơn nữa còn chính là nơi mà nàng bị cướp mất nụ hôn đầu!
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, nếu như nàng và Đường Kim thực sự có tình cảm gì đó thì nơi này đúng là nơi định tình của hai người, bởi vì chính tại nơi đây nàng đã bị tên hỗn đản Đường Kim cưỡng hôn, điều này vẫn luôn làm nàng canh cánh trong lòng, nhà xác a, trên thế giới này liệu có nữ nhân nào bi kịch giống nàng, bị nam nhân cướp mất nụ hôn đầu ở cái nơi quỷ quái này không?
Đường Kim khẽ mở bàn tay một cái, Hoa Hoa tự động bay đi, sau đó hắn mới cười hì hì nói:
-Được rồi, Phỉ Phỉ thân ái, ta biết nàng càng thích một nơi hơn, chúng ta tới đó đi!
Thuấn di thêm lần nữa, Đường Kim ôm theo Lạc Phỉ Phỉ đi vào trong một phiến rừng rậm, lần trước lúc tương phùng ở đây, cả cánh rừng này đều bị tuyết trắng bao phủ, nhưng mà lần này nơi này đã có ánh mặt trời.
-Thân ái à, thật ra nàng nói rất đúng, nơi này mới tính là nơi định tình chính thức của chúng ta. – Đường Kim ôm Lạc Phỉ Phỉ ngồi xuống bên dưới một gốc cây đại thụ:
-Lúc đó chính dưới gốc cây này nàng nằm trong lòng ta sau đó ngủ thiếp đi.
Lần này Lạc Phỉ Phỉ không có mắng Đường Kim, nhìn cảnh vật có chút quen thuộc xung quanh, nàng bắt đầu có chút trầm mặc, nàng xác thực là không thể quên được nơi này, chính tại đây nàng đã mất đi vài chiến hữu, cũng chính tại đây nàng vô tình gặp lại Đường Kim, cho dù đối với nàng mà nói thì đó không phải là một ngày tốt lành, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, so với phần kí ức tồi tệ trong nhà xác thì nơi này kì thực cũng có thể coi là mộ nơi tuyệt diệu.
Nàng vẫn còn nhớ lần đó mình đã ngủ thiếp đi trong lòng Đường Kim, điều này đã làm nàng day dứt trong cả một quãng thời gian dài sau đó, nàng không hiểu tại sao mình lại có thể ngủ trong lòng hắn.
Nàng biết lúc đó mình rất mệt, nhưng có mệt hơn nữa cũng không thể tùy ý ngủ trong lòng một nam nhân, trừ khi trong tiềm thức của nàng rất tín nhiệm hắn, nhưng ngặt nỗi dù thế nào nàng cũng sẽ không cho rằng mình sẽ tín nhiệm tên hỗn đản này, sao nàng có thể tin tưởng một tên hỗn đản lúc nào cũng tìm cách chiếm tiện nghi của mình chứ?
-Lần đó ngươi thật sự là vô tình đi qua nơi này sao? – Lạc Phỉ Phỉ đột nhiên hỏi.
-Thân ái à, nếu ta cố ý tới thì cần gì phải chọn lúc thân thụ trọng thương chứ? – Đường Kim lười biếng đáp.
-Lẽ này trên đời này thực sự có duyên phận sao? – thanh âm mộng mị nhỏ như muỗi kêu của Lạc Phỉ Phỉ vang lên.
Rất nhiều lúc nàng đều cho rằng duyên phận giữa nàng và Đường Kim thực sự là quá kì dị, tại nơi như phiến rừng rậm này cũng có thể gặp được nhau, điều này tuyệt đối không bình thường, đương nhiên nhiều lúc nàng cũng cho rằng duyên phận giữa nàng và hắn giống như nghiệt duyên trong truyền thuyết hơn.
-Thân ái à, duyên phận tuyệt đối là có, kiếp này của chúng ta đã được chú định là sẽ ở bên nhau. – Đường Kim trịnh trọng nói.
-Nếu như chúng ta thực sự có duyên phận, vậy tại sao đến lúc đó chúng ta mới gặp nhau? – Lạc Phỉ Phỉ dùng một thanh âm có chút khác thường nói:
-Nếu như ta gặp được ngươi sớm hơn, ca ca của ta có lẽ đã không phải chết.
Trên mắt Lạc Phỉ Phỉ xuất hiện một tia bi thương, ca ca bị hại làm nàng đến bây giờ vẫn khó mà buông xuống đc, có lúc nàng còn đem nỗi oán hận đó hận cả lên người Đường Kim, tại sao tên hỗn đản này không xuất hiện sớm một chút? Cho dù nàng biết mình không có đạo lý lấy chuyện này ra oán hận Đường Kim, nhưng nhiều lúc nàng vẫn nhịn không được mà có suy nghĩ như vậy.
Đường Kim ôm chặt vòng eo của Lạc Phỉ Phỉ, để nàng ngồi lên đùi mình, hai người mặt đối mặt, tư thế vô cùng thân mật. Khẽ ngửi mùi hương hoa nhài tỏa ra từ trên người nàng, nhìn cặp tuyết phong cao vút vươn tay là tới kia, cảm thụ được độ đàn hồi phong mãn của bờ mông nàng, ngữ khí của Đường Kim trở nên vô cùng nghiêm túc và trang trọng:
-Phỉ Phỉ, ta biết nàng rất đau lòng, nhưng cái chết của anh trai nàng mới đổi lấy cho chúng ta cơ hội được gặp nhau, chúng ta không phải là nên chân trọng phần duyên phận khó có được này sao? nàng nói xem có phải không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận