Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 614: Con hàng này sao vẫn còn chưa chết chứ?

Chính tại lúc Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu cùng biến mất trước cổng trường thì trên diễn đàn của trường lại một lần nữa xuất hiện rất nhiều lời bàn luận về Đường Kim.
-Tin giật gân: Đường Kim quay lại rồi! – trên diễn đàn, một topic treo ngay trên trang chủ.
Dưới top rất nhiều người bình luận.
-Đường Kim là cái con khỉ gì? Có ăn được không?
-Cầu thông tin, Đường Kim là ai vậy?
-Có thật không thế hay lại chém? Con hàng đó quay về thật à?
-VKL, hắn còn chưa ngỏm sao? Đúng thật là tai họa sống ngàn năm mà!
-Đường Kim đến cùng là ai vậy?
-Không biết Đường Kim là ai thì tìm top cũ mà đọc, từ khóa: Đường Kim, Tần Thủy Dao, Hàn Tuyết Nhu.
-Ta dám đảm bảo tuyệt đối là con hàng Đường Kim đã quay trở lại, hơn nữa còn ôm Hàn Tuyết Nhu đi thuê phòng cmnr.
-vl, thằng bên trên muốn chết hả? Đừng có vấy bẩn nữ thần của ta!
-Xùy…nữ thần của ngươi hai năm trước đã đi khách sạn với Đường Kim không biết bao nhiêu lần rồi…

-cmn, không thể tìm được top nào hết, mấy top từ hai năm trước đều bị xóa sạch rồi…
-Cái đê mời, các ngươi nói lắm vl mà chưa có ai trả lời ta Đường Kim là ai, ai thông não hộ phát được không?
-Được thôi, để ta giới thiệu cho…

Vài phút sau thì trên diễn đàn lại có một topic mới:
-TOPIC thông não: kiếp trước và kiếp này của Đường Kim.
Nội dung của bài viết thực ra rất đơn giản, chỉ có vài câu như sau:
-Về sự tích của Đường Kim thì một hai câu khó mà nói hết được, cho nên ta tóm tắt một chút, Đường Kim là vị hôn phu của Tần Thủy Dao và là bạn trai của Hàn Tuyết Nhu, ngoài ra còn là thanh mai chúc mã với Tiếu Ngọc Đình, có quan hệ không rõ ràng với Tiếu Thiền, đồng thời hắn còn ở bên cạnh phòng của cô giáo mỹ nữ Tô Vân Phỉ, hơn nữa hắn còn đang ở chung với một mỹ nữ hộ sĩ, cuối cùng là hai năm trước hắn đột nhiên mất tích, mãi đến hôm nay mới thấy xuất hiện trở lại. P/S: ông trời thật là cmn không có mắt, ta thật cạn cmn lời, con hàng kia làm sao còn chưa chết cmn đi cơ chứ?
Dưới top này số người phản hồi cũng không ít.
-Mịa nó, thật hay giả thế?
-Nếu là thật thì ta cũng đồng ý với thớt là sao con hàng này còn chưa chịu chết chứ?
-Đây tuyệt đối không thể là thật…
-Chủ thớt chắc đọc nhiều truyện yy quá rồi…
-Tuy rằng ta không muốn nói nhưng mà ta phải báo cho các thớt ở trên một tin buồn là thông tin này hoàn toàn là thật…
-Hơn nữa, chủ thớt vẫn còn nói thiếu vài cái, ở trước cổng trường có một nơi gọi là phòng bếp riêng của Đường Kim, trong đó có một mỹ nữ tuyệt sắc, nghe đâu mỹ nữ kia cũng là người của Đường Kim…
-Ta nghe nói vị hoa khôi cảnh sát bạo lực của cục cảnh sát thành phố kia là chị kết nghĩa của hắn nữa, chị kết nghĩa…các người hiểu đó…hehe……
-Đê ka mờ, con hàng này sao vẫn chưa chết chứ?
-Đê ka mờ, con hàng này sao vẫn chưa chết chứ?
-Đê ka mờ, con hàng này sao vẫn chưa chết chứ?
….
Topic này những bình luận từ số 30 trở đi đều biến thành như trên, chỉ một câu như thế mà thôi, hiển nhiên chỉ bằng những nội dung viết trên kia cũng đủ làm vô số nam nhân cảm thấy cuộc đời bất công rồi, tên gia hỏa như thế mà không chết cmn đi thì đúng là ông trời không có mắt a!
Nếu như mắng chửi có thể giết người thì hai năm trước Đường Kim đã phải chết vô số lần rồi, nhưng trên thực tế thì đến bây giờ Đường Kim vẫn sống rất tiêu dao tự tại, rõ ràng là hắn sống thoải mái hơn đám người mắng chửi hắn rất nhiều.
Thời gian hai năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, nhưng cũng có rất nhiều thứ căn bản là không hề thay đổi, giống như kiến trúc bên trong trường Ninh Sơn nhị trung vậy, nó vẫn giống với hay năm trước, mà đồng dạng thì khách sạn tốt nhất ở Ninh Sơn, khách sạn Thiên Kiêu vẫn giữ nguyên bộ dáng như trước chỉ có điều là nó đã không còn là khách sạn tốt nhất ở Ninh Sơn nữa rồi.
Nhưng mà lúc này Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu vẫn lựa chọn tới khách sạn Thiên Kiêu bởi vì nơi đây đối với họ có ý nghĩa rất đặc biệt, lần này họ lại đặt phòng số 1314, hai năm trước bọn họ đã có một đêm khó quên ở đây, sau hai năm xa cách thì bọ họ muốn ở lại chỗ này để ăn mừng trùng phùng.
Hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau, vừa ăn cơm tây vừa uống rượu vang, tuy rằng đang ở trong khách sạn nhưng mà hai người không có lập tức lên giường mà lúc này họ đang hưởng thụ cảm giác ấm áp của trùng phùng.
-Chàng dường như có chút thay đổi. – Hàn Tuyết Nhu ôn nhu nhìn Đường Kim rồi đột nhiên nói.
-Tất nhiên rồi, ta càng đẹp trai hơn có phải không? – Đường Kim ra vẻ nghiêm túc nói.
-Ừm, là đẹp trai hơn. – Hàn Tuyết Nhu cười vũ mị sau đó lập tức hỏi lại:
-Có phải ta càng xinh đẹp hơn không?
-Đúng vậy, càng xinh hơn. – Đường Kim rất nghiêm túc đáp.
-Hai năm rồi, chúng ta đều thay đổi. – đôi mắt long lanh của Hàn Tuyết Nhu nhìn thẳng vào mắt Đường Kim:
-Ta không biết hai năm qua chàng đã đi đâu nhưng ta biết chàng nhất định là ở mộtnơi không thể rời đi được, ta luôn tin rằng chỉ cần chàng có thể quay về thì chàng nhất định sẽ quay về. Bây giờ chàng đã quay lại, ta tin rằng giữa chúng ta vẫn giống như hai năm trước, một chút cũng không thay đổi.
Nói đến đây Hàn Tuyết Nhu một hơi đem chai rượu vang cạn sạch, trên khuôn mặt trắng bóc của nàng bắt đầu nổi lên từng áng mây hồng, nàng dùng đôi mắt long lanh như nước nhìn Đường Kim, dùng âm thanh đầy mộng mị nói:
-Đường Kim, hai năm rồi trái tim của ta vẫn không hề thay đổi, ta luôn chờ đợi chàng quay trở về.
-Thân ái à, ta biết mà. – Đường Kim bỏ ly rượu xuống một cánh tay bắt đầu mò lên cặp tuyết lê hùng vĩ của nàng:
-Nhưng mà Tuyết Nhu à, trái tim nàng không có thay đổi nhưng ngực nàng thay đổi đổi rồi a!
Nhẹ nhàng bóp một cái, Đường Kim tiếp tục nói:
-Lớn hơn trước rồi!
-Vậy chàng có muốn xem thử nó biến lớn bao nhiêu không? – ngữ khí của Hàn Tuyết Nhu tràn đầy dụ hoặc, dứt lời nàng đã đưa môi thơm lên chủ động hôn Đường Kim.
Môi chạm môi, hai người bắt đầu hôn nhau cuồng nhiệt, sự ôn nhu nhẹ nhàng lúc đầu đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là sự cuồng dã, hai người cuồng dã quấn lấy nhau, điên cuồng sờ mó đối phương, chỉ một lát thì giữa hai người đã không còn khoảng cách nào hết, hai năm qua hai người luôn có một khoảng cách không sao lại gần được nhưng bây giờ thì khoảng cách đó đã là số âm, không có bất cứ lời nói thừa thãi nào, bọn họ đều dùng hành động điên cuồng nhất của mình để nói lên khát vọng với đối phương.
Đêm hôm ấy là một đêm không ngủ, cả hai không ngừng đòi hỏi, không ngừng thỏa mãn, đối với họ mà nói thì chỉ có phương thức như vậy mới có thể biểu đạt nỗi nhớ nhung điên cuồng của mình. Mãi đến sáng sớm hôm sau cả hai mới hao hết chút sức lực cuối cùng rồi mới chịu ôm chặt lấy nhau chìm vào giấc ngủ.
-Trước khi ta tỉnh lại, chàng tuyệt đối không được phép rời đi. – thân thể mềm mại vô cùng của Hàn Tuyết Nhu cuốn chặt lấy người Đường Kim, nàng dùng thanh âm đầy hờn dỗi nói lên một câu rồi lập tức chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến tận buổi chiều Hàn Tuyết Nhu mới tỉnh dậy, nàng đột nhiên nghĩ tới gì đó sau đó lập tức mở to mắt nhìn xung quanh, phát hiện Đường Kim vẫn đang ở bên cạnh mình nàng mới yên tâm thời phào một hơi.
-Chàng vẫn ở đây, quả nhiên không phải là ta nằm mơ. – Hàn Tuyết Nhu nhìn Đường Kim cười vũ mị một cái sau đó mới khẽ buông cặp đùi thon dài đang kẹp chặt lấy eo Đường Kim ra rồi ôn nhu nói:
-Được rồi , bây giờ chàng có thể đi, ta biết là chàng còn phải đi tìm người khác mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận