Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 904: Ta thiếu loại nữ nhân như thế này sao?

-Với cảnh giới của ngươi thì tự nhiên là không đủ trình để hiểu ta rồi. – Đường Kim lười nhác đáp:
-Ta hỏi ngươi, thân thể nàng đã đủ thành thục chưa?
Đường Kim đứng thẳng dậy, ngồi xuống bên cạnh Judy, một tay ôm lấy eo nàng, tiếp tục nói:
-Triệu tổng, làm người phải thành thực, ngươi không lừa được ta đâu, ta biết ngươi đã nhìn trộm nàng không ít lần, kì thực trong mắt ngươi dáng người của nàng càng ngon hơn có phải không?
Nói tới đây một tay Đường Kim thò vào trong áo sơ mi của Judy, nhanh chóng đặt lên ngực nàng, bắt đầu xoa nắn không kiêng nể:
-Ngươi nghĩ rằng ta thiếu nữ nhân như thế này sao?
-Ngươi, ngươi và nàng… - Triệu Phong trừng mắt há mồm, dùng ánh mắ tkhus tin nhìn vào bàn tay của Đường Kim đang hành động dưới lớp áo của Judy, tuy rằng không thể nhìn xuyên thấu nhưng ai cũng biết Đường Kim đang làm gì bên trong, điều này vừa làm Triệu Phong kinh ngạc vừa làm hắn đố kị không thôi, không ngờ tên vương bát đản kia lại có một chân với mỹ nữ tóc vàng.
Triệu Phong từng du học ở nước ngoài khá lâu, mỹ nữ cũng gặp không ít, nhưng cấp bậc như Judy thì hắn thực sự chưa có thấy qua.
-Xúc cảm không tệ! – Đường Kim lẩm bẩm một câu rồi thu tay về, sau đó mới đứng dậy đi tới vị trí gần Tô Vân Phi và ngồi xuống.
Nghiêm túc nhìn Tô Vân Phi một cái, Đường Kim mới quay đầu nhìn Triệu Phong:
-Triệu tổng, ta vốn không định nói nhưng ngươi cư nhiên dám ô nhục tình cảm của ta và Tô lão sư cho nên ta không cần phải nhịn nữa, nói cho ngươi biết, ta và Tô lão sư mới thật sự là chân ái.
Vừa mới nhìn Đường Kim làm việc kia với Judy, trong lòng Tô Vân Phi còn đang cảm thấy có chút quái quái, để che dấu việc mình xấu hổ, nàng mới cầm chén lên uống một ngụm nước, nhưng còn chưa kịp nuốt xuống, vừa nghe thấy câu này của Đường Kim nàng lập tức phun hết số nước vừa ngậm trong miệng ra, phun thẳng vào người Đường Kim.
-Em nói linh tinh gì đó! – Tô Vân Phi nhấ thời xấu hổ muốn chết, tên gia hỏa này lại bắt đầu ăn nói linh tinh.
-Tô lão sư, ta biết cô không tin nhưng ta vẫn muốn nói với cô, kì thực lần đầu tiên nhìn thấy cô ta đã thích cô mất rồi. – Đường Kim nhìn Tô Vân Phi, bộ dáng vô cùng thành khẩn:
-Có điều ta biết chúng ta là cô trò, giữa chúng ta không nên có quan hệ kia, cho nên ta vẫn một mực không bày tỏ nỗi lòng mình với cô, ta chỉ muốn lặng lẽ bảo vệ cô, nếu có người dám gây phiền toái cho cô ta sẽ âm thầm giải quyết hắn, nếu có nam nhân muốn theo đuổi cô, ta sẽ âm thầm phá hoại, để bọn chúng không bao giờ có cơ hội thành công, ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn cô ba năm này không tìm bạn trai khác, bởi vì chỉ cần đợi đến khi tốt nghiệp xong ta có thể chính thức theo đuổi cô, đến lúc đó chúng ta không còn là cô trò nữa, chúng ta muốn làm gì cũng được….
-Đừng nói nữa! – Tô Vân Phi nhịn không được, lập tức cắt lời Đường Kim, trực giác nói cho nàng biết ngàn vạn lần không được tin lời tên gia hỏa này, nhưng mà nhìn thần sắc của hắn thì không giống có nửa điểm giả dối, điều này làm Tô Vân Phi có chút chần chừ, lẽ nào những gì hắn nói đều là thật sao?
Ít nhất có một vài việc không phải hoàn toàn là giả, năm đó Chu Cương Cường có ý đồ bất lương với nàng đã bị Đường Kim âm thầm giải quyết, hơn nữa mỗi lần có nam nhân muốn theo đuổi nàng Đường Kim tựa hồ đều nhảy ra phá hoại, tên gia hỏa này lúc bình thường cũng hay trêu trọc nàng, lẽ nào hắn thực sự thích nàng?
Đầu óc Tô Vân Phi nhất thời trở nên hỗn loạn, lời tỏ tình nghiêm túc này của Đường Kim làm lòng nàng rối như tơ vò.
Không khí trong phòng cũng phút chốc trở nên dị thường quỷ dị, đừng nói là Tô Vân Phi, đến cả Triệu Phong bây giờ cũng đã bắt đầu có chút tin tưởng lời của Đường Kim, không thể không nói Đường Kim làm quả này quá giống thật, thật hơn hàng ở America Tho luôn.
Đúng vào lúc này cửa phòng bỗng bị mở ra, hai nam tử mặc cảnh phục tiến vào, một người trong đó vừa thấy Triệu Phong lập tức lên tiếng chào:
-Triệu tổng.
Sự xuất hiện của hai cảnh sát này cuối cùng cũng đánh tan không khí quỷ dị trong phòng, tuy rằng Triệu Phong đã có chút tin lời Đường Kim nhưng trong lòng lại càng thêm cay cú, đặc biệt là vừa rồi cái tay của Đường Kim còn thọc vào trong áo Judy làm chuyện kia làm hắn càng đố kị với Đường Kim. Triệu Phong lập tức đứng dậy nói với viên cảnh sát kia:
-Trâu sở trưởng, anh đến đúng lúc lắm, nơi đây có một kẻ không những phái người theo dõi ta, xâm phạm quyền riêng tư của ta mà còn đe dọa huy hiếp…
Triệu Phong vừa nói vừa chỉ vào Đường Kim, Judy và Tô Vân Phi đều không lên tiếng, cũng không có biện giải hộ Đường Kim, bởi vì các nàng đều biết Đường Kim khẳng định không sợ cảnh sát.
Trên thực tế thì hai cảnh sát kia vừa nhìn theo hướng ngón tay Triệu Phong chỉ thì sắc mặt đã lập tức trắng bệch, người gọi là Trâu sở trưởng kia càng dứt khoát:
-Triệu tổng, anh khẳng định là hiểu lầm rồi.
-Hiểu lầm? làm sao hiểu lầm được… - Triệu Phong vội vàng phủ nhận.
-Không sai, xác thực không phải là hiểu lầm. – Đường Kim lúc này mới tiếp lời:
-Các người tới đúng lúc lắm, tối qua Triệu tổng đây có đi chơi đĩ, các người mau bắt hắn đi đi, nhớ là phải giam đủ 15 ngày mới được thả đấy.
-Ngươi đừng có ăn nói sằng bậy… - Triệu Phong có chút tức giận, nhưng sau đó lập tức nhìn thấy viên cảnh sát họ Trâu kia liều mạng nháy mắt với mình, hơn nữa bộ dáng nhìn rất hoang mang lo sợ, lúc này hắn mới ý thức được gì đó mà lập tức ngậm miệng lại
-Trâu sở trưởng, ta biết người quen biết Triệu tổng, có lẽ ngươi cũng nhận của hắn không ít quà cáp, bất quá những việc nhỏ này ta cũng lười để ý, tóm lại giam hắn đủ 15 ngày, nếu như hắn ra ngoài sớm một ngày ta sẽ cho ông ngồi thay hắn một năm, hiểu không hả? – Đường Kim nhàn nhạt nói.
-Vâng vâng, ta hiểu, ta nhất định sẽ làm theo ngài phân phó! – sắc mặt Trâu sở trưởng càng thêm tái nhợt, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
-Được rồi, ngươi đưa hắn đi đi, đừng có làm phiền ta ăn cơm, ngoài ra nhớ bảo hắn thanh toán bữa ăn này trước đã. – Đường Kim phủi phủi tay nói.
-Vâng, chúng ta lập tức đi ngay. – Trâu sở trưởng vội vàng kéo Triệu Phong rời đi, không dám ở lại thêm một giây một khắc, tên cảnh sát còn lại cũng biết ý mà thoe ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
-Trước tiên đừng hỏi. – Trâu sở trưởng nhanh chóng đẩy Triệu Phong ra khỏi khách sạn, thấy Triệu Phong bộ dáng như đang định lên tiếng nói gì đó, hắn lập tức thấp giọng nói.
Mãi đến khi đã đi ra hẳn bên ngoài, Trâu sở trưởng mới dám thở phào một hơi:
-Ta nói Triệu tổng, anh suýt nữa hại chết cả chúng ta rồi đấy.
-Trâu sở trưởng, vừa rồi là tại sao? – Triệu Phong hiện tại cũng đang cảm thấy vô cùng khó hiểu:
-Tên gia hỏa kia có lai lịch gì? Tại sao anh phải khách khí với hắn như vậy?
-Triệu tổng, đó không phải là khách khí, đó lại sợ hãi, sợ hãi có biết không hả? – Trâu sở trưởng có chút không vui nói:
-Triệu tổng, ta đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đất Ninh Sơn này tuy không lớn nhưng có vài người anh không thể đắc tội được, tại sao cứ phải đắc tội họ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận