Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1133: Con người nàng thật là nhàm chán

Ngẩn ra mất mấy giây Trương Tiểu Bàn mới kịp phản ứng lại, hắn vội vàng phủi tay:
-Anh bạn, cái này không được, tiền này ta không thể lấy, cậu giúp ta đã đủ rồi, sao chúng ta có thể mặt dày nhận tiền được chứ.
-Trương Tiểu Bàn, cậu có công giết chó, đây là phần thưởng dành cho cậu. – Đường Kim lười biếng duỗi vai:
-Cầm lấy đi.
-Êi, ngươi đưa ta nhiều tiền thế làm gì? – Mộc Vũ hỏi.
-Thân ái,đây là số tiền nàng lấy bản thân mình đặt cược để thắng được, đương nhiên sẽ là của nàng rồi.
-Ta không cần. –Mộc Vũ không vui đáp.
-Hai người không cần là việc của hai ngườ, dù sao thì cũng chỉ có chút tiền thôi, không xứng với thân phận của ta. – Đường Kim trực tiếp đặt hai tấm chi phiếu lên trên bàn, sau đó vác bao tiền 200 vạn kia lên đi ra ngoài.
Mộc Vũ thấy vậy ngẩn ra, không còn cách nào khác đành cầm lấy một tấm chi phiếu rồi đuổi theo Đường Kim:
-Này, đợi ta với.
-Cái này… - Trương Tiểu Bàn nhất thời không biết phải làm gì.
-Cầm lấy đi, dù sao cũng không thể tiện nghi tên Lưu Thao kia được. – Vương Cầm nói.
-Ừ. – thần sắc Trương Tiểu Bàn có chút cổ quái nhưng vẫn cầm lấy chi phiếu rồi cùng Vương Cầm rời đi, đồng thời còn lẩm bẩm:
-món nợ nhân tình càng ngày càng lớn rồi.

Đường Kim là người đầu tiên ra khỏi cục cảnh sát, thuận tay ném bao tiền vào trong Vòng tay Thiên Đạo, Mộc Vũ theo phía sau vội kéo tay Đường Kim hỏi liền một mạch:
-Ây, ngươi rốt cuộc là ai vậy? Tiêu bí thư hình như rất khách khí với ngươi? Ngươi không phải là Thái tử đảng trong truyền thuyết đó chứ?
-Ta không phải đã nói rồi sao? ta chính là đặc công Long tổ trong truyền thuyết. – Đường Kim tùy tiện đáp.
-Không nói thì thôi, ta đi gửi tiền. – Mộc Vũ khẽ hừ một tiếng;
-Êi, ngươi biết ở gần đây có ngân hàng nào không?
-Ta biết, ta biết. – phía sau truyền tới thanh âm của Trương Tiểu Bàn:
-Ở chỗ Làng đại học ngân hàng nào cũng có, cách đây không xa đâu, chúng ta đi gửi tiền rồi cùng nhau ăn trưa đi, ta mời khách.
Sợ Đường Kim không đáp ứng, Trương Tiểu Bàn lập tức bổ sung:
-Anh bạn, cậu cho ta một cơ hội cảm tạ có được không? Thế nào cũng phải để ta mời cậu bữa cơm, nếu không ta sẽ rất thẹn với lòng đấy.
-Ây dà, người đẹp trai một tí đi đâu cũng có người mời ăn a. – Đường Kim tự mình lẩm bẩm:
-Được rồi, nể mặt tấm lòng chân thành của cậu, ta miễn cưỡng đồng ý để cậu mời ta đi ăn vậy.
Mộc Vũ nhịn không được thầm mắng trong lòng, tên giả hỏa Đường Kim thật là tự luyến, cho dù hắn có xấu trai như chó thì bất luận hắn đưa cho ai 200 vạn, người ta cũng đều nguyện ý mời hắn đi ăn, tất nhiên là trừ nàng ra.
Bất quá chỉ là thầm mắng trong lòng thôi chứ Mộc Vũ không có nói ra, tiếp theo một hàng bốn người đi tới một ngân hàng gần làng đại học rút chi phiếu rồi gửi tiền vào tài khoản, sau đi thì Trương Tiểu Bàn trở thành một học sinh giàu có, còn Mộc Vũ cũng tạm thời trở thành tiểu phú bà trăm vạn.
Nợ nhiều không sợ, Mộc Vũ sớm đã nợ Đường Kim một ơn cứu mạng, hiện tại nàng cũng chẳng để ý tới việc cầm 200 vạn này nữa, chỉ là trong đầu nàng luôn nhịn không được nổi lên một ý niệm cổ quái, nhìn thế nào cũng giống như Đường Kim đang lấy tiền bao nuôi mình vậy? hiện tại nàng quả thật là giống tiểu ta bị bao nuôi a!
Không đúng, không phải tiểu tam, nàng làm gì được bài danh cao như thế, lơ mơ lại còn là tiểu thập tam ấy chứ!
Mộc Vũ không hề biết rằng thật ra nàng vẫn đang đặt vị trí của mình quá cao, trên thực tế thì hiện tại nàng còn chưa lên được hàng tiểu thập tam của Đường Kim.
Rời khỏi ngân hàng, 4 người đi vào một nhà hàng, nhà hàng này Đường Kim cũng không xa lạ chính là Nữ Sinh Thực Đường mà lần trước hắn đã ăn ở đây, nơi này có chính sách nam nữ không bình đẳng, nữ được giảm giá 20% còn nam thì không có ưu tiên.
Lần trước Tiếu Thiền đặc biệt tới đây ăn cơm cùng Đường Kim, bất quá hiện tại người đi cùng Đường Kim là Mộc Vũ, còn về Tiếu Thiền thì nàng đang ở Thiên Hải.
Bữa trưa này hơn một tiếng đồng hồ mới kết thúc, Đường Kim ăn khá là no, còn Trương Tiểu Bàn thì tự mình chuốc mình say mèm, đến cuối cùng Đường Kim đành phải giúp Vương Cầm vác các xác béo ú của hắn về căn nhà nhỏ của hắn và Vương Cầm mới thuê. Không dừng lại lâu, Đường Kim và Mộc Vũ trở về đại học Thiên nam.
2 giờ chiều, thời gian nóng nhất trong ngày, bãi cỏ bên bờ hồ, Đường Kim đang yên tĩnh nằm đó, sắp vào tháng 10 rồi, hiện tại nhiệt độ không thấp cũng chẳng cao, bên hồ có gió, bờ hồ có cây, dưới tán cây khá là mát mẻ, nằm trên bãi cỏ thật là thoải mái, đương nhiên tiền đề phải là không có côn trùng gì cắn người.
Mộc Vũ ừa mới bị côn trùng cắn một cái, không dám nằm nữa, hiện tại chỉ dám ngồi một bên , nàng cảm thấy như thế này thật là nhàm chán.
-Êi, chúng ta đi đánh cầu lông đi? – Mộc Vũ đề nghị.
-Không đánh, quá đơn giản. – Đường Kim híp mắt, lười biếng đáp.
-Vậy đánh tenis có được không? - Mộc Vũ lại hỏi.
-Cũng đơn giản. – Đường Kim đáp không cần nghĩ.
-Vậy ngươi nghĩ cái gì mới khó? – Mộc Vũ buồn bực hỏi.
-Đối với ta làm gì cũng không khó, trừ khi ta không muốn làm. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Êi, mỗi ngày ngươi trừ việc hú hí với nữ nhân ra thì còn thú vui gì nữa hả? – Mộc Vũ nhịn không nổi nữa, tuy rằng ở cùng một chỗ với Đường Kim có lúc rất là kích thích nhưng nhiều lúc lại càng nhạt nhẽo, tên gia hỏa này quá lười, cái gì cũng không muốn chơi, cái gì cũng không muốn làm.
-Có gí, ví dụ như là giết người, hạ độc, bức cung các loại, cũng khá là vui đấy. – Đường Kim hời hợt đáp.
Mộc Vũ nhất thời cứng họng, những trò trên cũng tính là thú vui sao? tên gia hỏa này tuyệt đối là thần kinh không bình thường.
-Có cái gì bình thường hơn một chút được không? – Mộc Vũ buồn bực hỏi.
-Có, ăn cơm! – Đường Kim đáp.
-đó cũng tính là thú vui sao? – Mộc Vũ có chút tan vỡ.
-Đương nhiên là tính. –Đường Kim hùng hồn đáp:
-việc gì khiến bản thân vui vẻ đều coi là thú vui, đi ăn hàng làm ta thấy vui tất nhiên tính là lạc thú ròi.
-Bỏ đi, coi như ta chưa nói gì. – Mộc Vũ chỉ cảm thấy bất lực, ở cùng một chỗ với Đường Kim quả nhiên là nói ít một chút mới tốt, cấu tạo đại não của tên gia hỏa này khác người, tư duy cũng quái dị lạ thường.
-Mộc Mộc, ở cùng nàng đúng thật là chẳng có trò gì vui, con người nàng thật là nhàm chán. – lúc này Đường Kim chợt làm một câu.
-Hừ, là ngươi nhàm nhạt thì có. – Mộc Vũ tức giận phản pháo.
-Nhạt thì còn được, nhưng mà nàng còn chưa dậy thì xong , làm ta không thể nào chơi trò lạc thú nhất kia với nàng được a. – Đường Kim lẩm bẩm:
-Vẫn là Tuyết Nhu tốt với ta.
Đường Kim thực sự có chút tưởng niệm Hàn Tuyết Nhu, bất quá lúc này nàng đang nghỉ lễ dưới quê, hơn nữa Hắc Võng vẫn chưa triệt để giải quyết xong, hắn vẫn phải ở cùng với Mộc Vũ để làm mục tiêu hấp dẫn Hắc Võng, không để chúng nhắm vào những người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận