Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 963: Các nàng nói nên mặc đẹp một chút.

-Tiếu Ngọc Đình đúng là càng ngày càng xinh đẹp a. – ngữ khí của Hàn Tuyết Nhu có chút quái dị, Ninh Sơn nhị trung ai ai cũng biết Tiếu Ngọc Đình không những sớm đã quen biết Đường Kim mà nghe nói còn là thanh mai trúc mã, nàng là fan trung thành của Đường Kim, sùng bái Đường Kim lên đến tận trời, bất luận hắn có làm cái gì nàng đều cho rằng là đúng, bất luận hắn nói gì nàng đều tin.
ề ố ầ ế ồ ấ ế ắ ổ ấ ể ổ ắĐiều này làm không ít người phải cạn lời, vốn đã có hai mỹ nữ là Tần Thủy Dao và Hàn Tuyết Nhu có quan hệ dính líu với Đường Kim rồi, bọn họ cảm thấy Tiếu Ngọc Đình cũng là một mỹ nữ, đặc biệt là đôi mắt to tròn của nàng vô cùng dễ thương, một vài người đã từng thử theo đuổi nàng, nhưng rất nhanh đã phát hiện nàng không thể nào tán đổ, trong mắt nàng ngoài học ra thì chỉ có mình Đường Kim thôi.
Hàn Tuyết Nhu học cùng lớp với Tiếu Ngọc Đình, đối với việc này nàng cũng biết khá rõ, Tiếu Ngọc Đình tuyệt đối làm thầm yêu Đường Kim bạn trai nàng, không đúng không thể nói là yêu thầm được, đây phải gọi là yêu đơn phương một cách công khai, còn Đường Kim thì tới hiện tại vẫn không có chút ý đồ gì với nàng, nhưng có một điểm là hắn rất tốt với nàng, nếu như nàng sảy ra chuyện, Đường Kim nhất định sẽ ra tay.
-Đúng vậy, con gái mười tám lớn phổng phao, Tiểu Đậu Nha cũng trở nên xinh đep như vậy rồi, thật là thần kì. – Đường Kim đang âm thầm cảm khái, ánh mắt của hắn thật là tốt, lúc Tiểu Đậu Nha còn nhỏ kì thực hắn chỉ cảm thấy nàng khá là khả ái, thực không nghĩ tới nàng lại có tiềm lực như vậy, hơn nữa hắn nghĩ nàng lúc này vẫn chưa hết tiềm lực, qua vài năm nữa nói không chừng lại càng xinh đẹp hơn.
Ít nhất thì vài năm nữa thân hình của nàng sẽ càng nở nang hơn.
-Tiếu Ngọc Đình có lẽ cũng tới quán bar, gọi cô ấy đi cùng chúng ta đi. – Hàn Tuyết Nhu đề nghị một tiếng sau đó mới hô lên:
-Tiếu Ngọc Đình!
-Nghe thấy tiếng Hàn Tuyết Nhu gọi mình, Tiểu Đậu Nha quay đầu nhìn một cái, sau đó yêu kiều hô lên một tiếng:
-A, Đường Tinh Ca!
Tiểu Đậu Nha vốn đang nắm chắc tay lái, đột nhiên bị Hàn Tuyết Nhu gjoi như vậy sau đó lại quay đầu nhìn thấy Đường Kim làm nàng hơi giật mình, nhất thời không chú ý tới đường đi, không biết xe đạp nghiến phải gì mà nàng lại mất lái, lao thẳng về hướng đường dành cho người đi bộ.
-Cẩn thận. – Hàn Tuyết Nhu vội vàng kinh hô sau đó lắc mình vọt tới bên cạnh Tiểu Đậu Nha, vươn tay ra định đỡ lấy nàng nhưng lúc này ở bên cạnh, tại làn đường dành cho người đi bộ lại truyền tới một tiếng kêu ay dô đau đớn.
Hàn Tuyết Nhu ngẩn ra, đưa mắt nhìn qua thì thấy bên đó một lão nhân già nua vừa bị ngã xuống đất.
-Hàn Tuyết Nhu, cảm ơn cậu! – Tiểu Đậu Nha cảm kích nhìn Hàn Tuyết Nhu, sau đó mới dựng xe xuống, đi tới bên cạnh lão nhân kia.
-Êi, Tiếu Ngọc Đình, đừng đỡ… - Hàn Tuyết Nhu vẫn chưa dứt lời thì Tiểu Đậu Nha đã đỡ lão nhân kia dậy, Hàn Tuyết Nhu nhất thời có chút bất đắc dĩ, không biết có phải Tiếu Ngọc Đình này suốt ngày chỉ biết có học học học hay không thôi mà đến cả đạo lí không được tùy tiện đỡ người già ngã cũng không biết?
-lão nhân gia, ông không sao chứ? – Tiểu Đậu Nha ân cần hỏi thăm.
-Không sao không sao, ta chỉ là bị giật mình xong ngã thôi, tuổi lớn rồi, chân tay hay run, không liên quan đến cháu đâu. – lão nhân vội vàng nói.
-Ừm, cũng may, ta còn cứ tưởng là cố ý ngã. – Hàn Tuyết Nhu tự mình thì thào, xem ra người già cả ngã trên đường không phải là không thể đỡ a.
Đương nhiên đứng trên góc độ của Hàn Tuyết Nhu thì nàng không cần phải sợ ai hết, cho dù có người dàn cảnh ăn vạ nàng cũng không lo lắng, nàng chỉ là cảm thấy Tiếu Ngọc Đình tốt nhất không nên tự chuốc loại phiền phức này vào thân mà thôi.
-Lão nhân gia, người thực không sao chứ? Hay là ta đưa người vào viện nhé? – Tiểu Đậu Nha nhỏ giọng hỏi.
Hàn Tuyết Nhu lắc đầu không biết phải nói gì, Tiếu Ngọc Đình này cũng thật là quá thật thà.
-Không sao, ta đang đi bộ thể dục, được rồi, để ta đi tiếp đi. – lão nhân gia này cũng dễ nói chuyện, không có chút ý tứ muốn phiền tới Tiểu Đậu Nha, dứt lời liền tự mình bước đi, tuy rằng tuổi đã cao, bước đi khá chậm nhưng khá vẫn khá vững.
-Lão nhân gia, vậy người cẩn thận nha. – Tiểu Đậu Nha ở phía sau hô một câu rồi mới quay đầu nhìn Đường Kim, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ đỏ lên, có chút ngại ngùng:
-Đường Tinh ca.
-Tiểu Đậu Nha, muội cũng tới quán bar hả? – Đường Kim tùy ý hỏi.
-Vâng, mọi người đều tới, ta cũng tới chơi một lần cho biết. – Tiêu Đại Nhi nhỏ giọng đáp.
-Đi bar mà vẫn mặc đồng phục sao? – Đường Kim có chút cạn lời, trời nóng như này mà Tiểu Đậu Nha vẫn mặc áo đồng phục, nàng không thấy nóng bức sao?
Tuy Ninh Sơn nhị trung cũng có quần áo đồng phục riêng cho mùa hè nhưng tương đối mà nói thì kiểu dáng khá là bảo thủ, chất vải cũng khá dày, thời tiết bây giờ mà phải mặc đương nhiên là rất nóng.
-Đường Tinh ca, bọn họ nói nên mặc đẹp một chút. – Tiểu Đậu Nha nhỏ giọng nói.
-Bộ đep nhất của muội là đồng phục sao? – Đường Kim có chút dở khóc dở cười.
Tiểu Đậu Nha khẽ đỏ mặt, có chút ngại ngùng không dám nói.
-được rồi, đồng phục thì đồng phục, đi cùng chúng ta nhé. – Đường Kim bất đắc dĩ lắc đầu, cô bé này cũng thật là tiết kiệm, mỗi tháng hắn trả lương nàng 1000 tệ tuy không nhiều nhưng mua một vài kiện y phục hoàn toàn không phải vấn đề.
-Ân. – Tiểu Đậu Nha ôn thuận gật đầu.
-Cậu dùng xe đạp lai chúng ta nha. – Hàn Tuyết Nhu khẽ tươi cười;
-Nếu đã có phương tiện giao thông thì không nên lãng phí.
-Hàn Tuyết Nhu, xe của ta không lai được hai người. – Tiểu Đậu Nha vội vàng nói.
Trên thực tế thì xe của nàng đừng nói là hai người, đến một người ngồi sau còn đang có chút miễn cưỡng, nếu quá nặng xe sẽ chịu không nổi, bất quá Tiểu Đậu Nha khá nhẹ, để nàng ngồi sau chắc không thành vấn đề.
-Người khác không được nhưng Đường Kim nhất định có thể. – Hàn Tuyết Nhu cười hì hì nói.
-Vậy, vậy phải ngồi như thế nào? – Tiêu Đại Nhi có chút mê mang.
-Có cách. – Đường Kim ngồi lên yên xe:
-Tiểu Đậu Nha, muội ngồi phía sau đi.
-Vâng. – Tiểu Đậu Nha rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn ngồi vào phía sau.
-Hi hi, ta ngồi trước. – Hàn Tuyết Nhu rất tự giác ngồi lên phía trước, nhưng phía trước theo lời của nàng lại là trên đùi Đường Kim, bởi vì đằng trước làm gì còn chỗ ngồi, cái mông mềm mại cong vút của nàng càng trực tiếp ép sát vào giữa đũng quần Đường Kim.
-Thân ái, nàng ngồi như này sẽ dạy hư trẻ con đấy. – trong lòng Đường Kim bốc lên một cỗ lửa nóng, Tiểu Đậu Nha ngồi phía sau thấy Hàn Tuyết Nhu ngồi như vậy mặt cũng khẽ ửng hồng, tựa hồ còn chó chút hâm mộ.
-Lái xe đê. – Hàn Tuyết Nhu khẽ lắc lắc cái mông, cố ý ma sát với chỗ đó của Đường Kim vài cái.
Tuy rằng trong lòng Đường Kim đang bị dục hỏa thiêu đốt, nhất là khi hắn bắt đầu đạp xe, loại kích thích phi thường ấy làm hấn mấy lần suýt nhịn không nổi nữa, bất quá nhịn không được cũng phải nhịn, đây không những là ngoài đường, đã giữa ban ngày ban mặt, lại còn có Tiểu Đậu Nha đang ngồi phía sau nữa chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận