Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 663: Ta đi ăn cơm đã.

Theo dự tính của Tiêu Đại Nhi thì tiếp theo nàng sẽ phải hứng chịu một trận mưa móc điên cuồng, trên thực tế thì đây cũng là điều mà nàng đang mong đợi, giữa nàng và Đường Kim đã có một sự liên kết không thể tách rời làm nàng trước mặt hắn cũng dường như không có chút sức kháng cự nào, trước mặt nam nhân khác nàng hoàn toàn có thể thanh tâm quả dục, đây cũng là kết quả của việc nàng tu luyện mị công, nhưng vừa thấy Đường Kim thì nàng liền cảm giác được chỗ sâu kín nhất trong tầm hồn mình đang vẫy gọi, một khát vọng ham muốn không thể chống lại.
Đồng dạng như vậy, Tiêu Đại Nhi cũng tin chắc Đường Kim trước mặt nàng cũng sẽ có một loại ham muốn như vậy, cho nên lúc Đường Kim vừa mới gặp nàng đã xé nát váy nàng, nàng kì thực rất cao hứng, đến khi Đường Kim tự cởi áo tắm của hắn thì trong lòng nàng đã bắt đầu chờ mong tiểu nam nhân kia dùng một phương thức thô bạo tiến vào trong thân thể nàng, nhưng mà đúng vào lúc này thì Đường Kim lại làm ra một động tác hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
Hắn đang mặc quần áo! Hắn vậy mà mặc lại quần áo?
Lúc này tâm tình của Tiêu Đại Nhi không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung nữa, nam nhân này trước giờ vẫn luôn háo sắc, trước mặt nàng dường như hắn không có chút sức kháng cự nào với mị lực của nàng, nhưng mà bây giờ khi đối diện với nàng lúc không mảnh vải che thân thì hắn lại bắt đầu mặc quần áo, đây là có chuyện gì chứ?
Diệp Tử Vận ở một bên cũng có chút mê mang, rõ ràng nàng cũng không ngờ tới tình huống như vậy, nàng vốn cho rằng Đường Kim và Tiêu Đại Nhi sắp làm một trận đại chiến dài dằng dặc, mà nàng nói không chừng cũng sẽ tham chiến, thậm chí nàng còn có chút mong đợi, nhưng bây giờ Đường Kim lại đi mặc lại quần áo, hơn nữa tốc độ của hắn không hề chậm, không đến một phút sau đã ăn mặc chỉnh tề.
-Ta đi ăn cơm trước đã. – Đường Kim vội vàng nói một câu sau đó làm như không có việc gì mà đi ra khỏi phòng, để lại hai mỹ nhân trần chuồng trên giường đang bốn mắt nhìn nhau.
-Đại Nhi tiểu thư… - trầm mặc khoảng nửa phút, Diệp Tử Vận cuối cùng cũng lên tiếng.
-Ngươi dậy đi, đi hầu hạ hắn. – trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Tiêu Đại Nhi lộ ra một nụ cười trừ:
-Không sao, ta chỉ giận mình sao tối qua không đến mà thôi.
-Vâng! – Diệp Tử Vận đáp ứng một tiếng rồi nhanh chóng mặc quần áo ra khỏi phòng.
Lúc này Tiêu Đại Nhi mấy từ từ đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc váy tím đã chuẩn bị sẵn sau đó đem thân thể ưu mỹ của mình che đậy lại.
Nhìn khuôn mặt kiều diễm tuyệt mỹ của mình trong gương, Tiêu Đại Nhi than nhẹ một tiếng, hai năm không gặp, tiểu nam nhân kia dường như đã thoát ra khỏi tầm khống chế của nàng, hoặc là nói nàng chưa từng chế ngự được hắn cũng nên, bây giờ mục tiêu chân chính khống chế được hắn của nàng dường như càng ngày càng xa rồi.
… Đường Kim xác thực là đang ăn cơm, nhưng mà hắn cũng không có đi quá xa mà trực tiếp ăn ở sảnh ăn tự chọn của khách sạn Anh Túc, thật ra thì hắn vốn là muốn đem yêu nữ kia đẩy ngã sau đó mạnh mẽ hành hạ một phen, chỉ là trong khoảnh khắc đó hắn lại nhìn thấy một chút đắc ý trong ánh mắt của nàng cho nên máu mới lên não nhất thời cải biến chủ ý, mặc lại quần áo và dùng tốc độ nhanh nhất để rờiđi.
Không có biện pháp, dù hai năm không gặp nhưng yêu nữ kia đối với hắn vẫn có một sự hấp dẫn vô cùng lớn, nếu như hắn không nhanh chóng rời đi thì sẽ chẳng không chế nổi bản thân mà vồ vập lấy nàng mất.
Lấy thức ăn đầy đĩa, tìm một chố để ngồi xuống, Đường Kim lập tức cảm giác được một mùi hương quen thuộc của nữ nhân từ bên cạnh truyền tới, không cần quay đầu hắn cũng biết là Diệp Tử Vận.
-Ừm, ta nghĩ nàng chắc cũng đói rồi. – Đường Kim quay đầu nhìn Diệp Tử Vận một cái, tùy ý nói.
Diệp Tử Vận hướng Đường Kim cười ôn thuận, nàng không có lên tiếng mà chỉ khẽ ngồi sát vào bên cạnh hắn, cũng không đi lấy đĩa thức ăn khác mà trực tiếp ăn chung với Đường Kim.
Khi giải quyết gần hết đống đồ ăn trước mặt tóc độ của hai người mới từ từ giảm xuống và bắt đầu nói chuyện.
-Nàng biết Hứa Nha Nha bây giờ đang ở đâu không? – Đường Kim mở miệng hỏi.
-Cô ta chắc đang ở trong bệnh viện, cụ thể là ở đâu thì ta cần điều tra một chút mới biết, có chuyện gì thế? – Đường Kim cảm thấy có chút kì quái.
-Ta muốn đến xem cô ta một chút. – Đường Kim đáp.
-Đến thăm sao? – Diệp Tử Vận ngẩn ra:
-Lẽ nào chàng tính thực sự cứu cô ta?
-Ta chỉ muốn biết tại sao cô ta vẫn còn sống. – Đường Kim cũng không giấu Diệp Tử Vận.
-Chàng nói là, cô ta đáng lẽ đã chết rồi? – Đường Kim lập tức hiểu được hàm ý của Đường Kim.
Đường Kim gật đầu:
-Đúng là như thế.
-Vậy ta gọi điện cho người điều tra vị trí của Hứa Nha Nha một chút. – Diệp Tử Vận không có truy vấn thêm mà trực tiếp nhấc máy lên gọi.
Khoảng 2 phút sau thì Diệp Tử Vận có được tin tức, đồng thời nàng cũng báo cho Đường Kim:
-Hứa Nha Nha đang ở bệnh viện hồi sức Thánh Tâm, đợi lát nữa ta sẽ đi cùng chàng.
Đường Kim khẽ gật đầu, vài phút sau hai người ăn xong bữa trưa liền rời khỏi khách sạn Anh Túc.
Nửa tiếng sau hai người đã có mặt ở bệnh viện hồi sức Thánh Tâm, không gặp bất cứ cản trở gì, hai người rất nhanh đã tới được phòng bệnh của Hứa Nha Nha.
Trong phòng bệnh, trừ Hứa Nha Nha đang hôn mê bất tỉnh ra thì không có ai khác, vừa nhìn thấy Hứa Nha Nha thì Đường Kim lập tức đã biết tại sao Nhạc Minh Huy lại nói nàng hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ rồi.
Trong ấn tượng của Đường Kim, Hứa Nha Nha là một thiếu phụ có dáng người khá đẹp, tuy rằng không thể so được với Diệp Tử Vận nhưng ít ra nhìn cô ta cũng sẽ không ảnh hưởng tới tâm tình của hắn, nhưng mà bây giờ, hắn dám khẳng định, bất luận là ai, bất luận nam nữ khi nhìn thấy bộ dạng của Hứa Nha Nha lúc này nhất định tâm tình sẽ bị ảnh hưởng rất mạnh.
Làn da khô khốc, vành mắt hốc hác, mái tóc bạc trắng, nhìn Hứa Nha Nha giống như là một lão thái thái đã bảy tám mươi tuổi vậy, thậm chí dùng từ lệ quỷ để hình dung cô ta lúc này cũng không có gì là quá đáng.
-Đây.. đây là Hứa Nha Nha? – Diệp Tử Vận trừng mắt há mồm, nàng căn bản không hề nghĩ tới Hứa Nha Nha sẽ biến thành bộ dạng như thế này, thậm trí nàng còn hoài nghi là mình vào nhầm phòng mất rồi, mãi cho đến khi nhìn thấy số giường và một cái thẻ bên cạnh giường bệnh có viết:
-Hứa Nha Nha – 31 tuổi.
Cũng chính là nói đây đích thực là Hứa Nha Nha đã từng là thiếu phụ xinh đẹp thành thục kia, nhưng bây giờ cô ta trông thật giống một xác ướp AI Cập.
-Trách không được Nhạc Minh Huy lại muốn liều mạng với ta. – Đường Kim thầm nhủ, sợ rằng nam nhân nào mà nhìn thấy người vợ xinh đẹp của mình biến thành bộ dáng như thế này thì cũng sẽ điên cuồng như vậy mất.
-Đây… không phải là chàng đem cô ta biến thành thế này chứ? – Diệp Tử Vận nhịn không được hỏi Đường Kim.
Đường Kim lắc đầu:
-Lúc đầy ta chỉ hạ chút độc trên người cô ta, loại độc đó trong thời gian ngắn sẽ không chí mạng, đương nhiên là nếu kéo dài thì độc tố sẽ từ từ tích lũy dẫn đến chết người, đại khái khoảng trong vòng một năm nếu như không có thuốc giải của ta thì cô ta sẽ chết, lúc đó ta cũng không ngờ được là mình sẽ mất tích lâu như vậy, nhưng bây giờ hai năm qua đi mà cô ta vẫn chưa chết, chỉ là không biết ai đã đem cô ta biến thành bộ dáng như thế này mà thôi, ta nghĩ như vầy còn không bằng để cô ta chết đi cho thanh thản.
-Vậy bây giờ chàng định thế nào? – Diệp Tử Vận nghĩ một lát rồi lại lên tiếng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận