Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1030: Từ tương lai xuyên việt về đây

-Được rồi, Đường Kim, vậy chúng ta sẽ cho ngươi một cơ hội để chuộc tội. – Trần Tuyết gật đầu nói.
-Đường Kim, đừng nói chúng ta không cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm việc gì có lỗi với Mộc Vũ thì hội tỷ muội chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! – Lý Uyển Kiều vẫn có chút tức giận nói.
-Đường Kim, Mộc Vũ một ngày còn chưa khỏe lại thì ngày đó ngwuoi còn phải chiếu cố nàng, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí. – một nữ sinh khác cũng lên tiếng uy hiếp.
Trong lòng Đường Kim không cho là như thế, bất quá hắn cũng không muốn so đo với đám nữ nhân này, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi các nàng đi để có thể nói chuyện rõ ràng với Mộc Vũ.
Vài phút sau, đợi đám nữ sinh kia đều rời đi, trong phòng bệnh tạm thời chỉ còn lại hai người Mộc Vũ và Đường Kim, hắn mới đi đóng cửa lại sau đó ngồi xuống bên cạnh Mộc Vũ, lười biếng hỏi:
-Mộc Mộc thân ái, bây giờ nàng có thể nói thật được chưa? Ta muốn biết rốt cuộc là tên vương bát đản nào đẩy nàng xuống lầu, sau đó đổ tội cho ta?
-Sao ngươi biết là có người đẩy ta xuống? – Mộc Vũ nhìn Đường Kim, tựa hồ có chút kinh ngạc hỏi.
-Bởi vì ta tin nàng không phải là loại người sẽ nhảy lầu tự tử. – Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Ta cũng không nghĩ rằng nàng sẽ trượt chân ngã, cho nên khả năng duy nhất đó là có người đẩy nàng xuống, à, đương nhiên, chưa chắc đã là đẩy,ném xuống cũng như nhau.
-Bọn họ nói là ngươi mời một thần y xinh đẹp như tiên nữ tới cứu chữa cho ta sao? – Mộc Vũ không có lập tức trả lời vấn đề của Đường Kim mà hỏi ngược lại.
-Đúng vậy, Đường Kim khẽ ngáp một cái:
-Con người ta không thích gánh tội cho kẻ khác, ờ, nếu như phải gánh chút tội danh thì ít nhất cũng phải cho ta một ít chỗ tốt, ví như bây giờ nàng có thể để ta gánh tội danh này nhưng nàng phải bồi thường cho ta một người bạn gái a.
-Ngươi nghĩ ngon thật đấy! – Mộc Vũ yêu kiều hừ một tiếng:-Ta nói cho ngươi biết, tội ngươi gánh, còn bạn gái thì quên đi.\
-Mộc Mộc thân ái, đây không phải là nàng nói mà được, bây giờ mọi người đều biết nàng vì ta mà nhảy lầu, nàng đối với ta tình thâm nghĩa trọng như vậy, ta đương nhiên cũng phải đối tốt với nàng rồi. – Đường Kim lập tức nở nụ cười xán lạn:
-Vết thương trên đầu nàng tuy rằng đã không việc gì nhưng mà chân tay nàng đều bị gãy xương vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian, đoạn thời gian này ta sẽ chiếu cố nàng đến tận răng, phải rồi nàng biết chiếu cố đến tận răng là ý gì không?
-Này, ngươi muốn làm gì? – Mộc Vũ bắt đầu cảm thấy không ổn.
-Không gì cả , thân ái, nàng khát nước chưa? Có lần ta đi rót nước cho không? – Đường Kim vừa cười hì hì vừa tỏ ra quan tâm hỏi.
-Không cần, ta không khát. – Mộc Vũ cảnh giác nhìn Đường Kim, tên gia hỏa này rõ ràng là không có ý tốt.
-Vậy được, thân ái, chúng ta nói chính sự đi, rốt cuộc là ai đẩy nàng xuống lầu? – Đường Kim không nhanh không chậm hỏi.
Mộc Vũ trầm mặc mất một lát, sau đó mới thấp giọng nói:
-Thật ra ta cũng không biết, lúc đó ta cảm thấy hơi phiền muộn nên mới lên tầng thượng hóng gió, sau đó đột nhiên có người từ phía sau đánh lén ta, đẩy ta ngã xuống lầu, lúc đó ta chỉ kịp tận lực dùng chân tay để bảo vệ vùng đầu, không cho đầu tiếp đất, sau đó thì ta cái gì cũng không biết nữa.
-Ờ, vậy gần đây nàng có đắc tội với ai không? – Đường Kim hỏi.
-Ngươi không phải biết rồi mà còn hỏi sao? – Mộc Vũ bất mãn nói:
-Ta đắc tội ai ư? Còn không phỉa là đắc tội ngươi!
-Nhưng ta không có đẩy nàng xuống a, mỹ nữ như nàng đẩy xuống lầu thì thật là phung phí, ít nhất cũng phải sơ múi gì đó xong mới đẩy chứ. – Đường Kim tùy tiện nói.
-Ngươi. – Mộc Vũ nhất thời tức nghẹn họng:
-Đường Kim ngươi là tên lưu manh triệt để từ đầu đến đuôi, ngươi không còn thuốc chữa nữa rồi!
--Ta chỉ là một soái ca thật thà mà thôi. – Đường Kim tỏ vẻ vô tội:
-Nam nhân bình thường đều sẽ có suy nghĩ như ta mà.
-Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi từ đâu biết được những thông tin đó về ta? – Mộc Vũ ảo não hỏi:
-Ngươi biết chuyện lúc nghỉ hè ta có từng đi hồ Mộc Vũ, còn có, làm sao ngươi biết trên người ta…trên người ta có nuốt ruồi kia?
-Nàng biết ưu điểm lớn nhất của ta là gì không? – Đường Kim cười hì hì hỏi.
-Là gì? – Mộc Vũ hời hợt hỏi.
-Chính là đẹp trai đó .- Đường Kim nghiêm trang đáp.
Mộc Vũ nhất thời có chút tan vỡ:
-Ngươi có thể đừng tự luyến như vậy được không? Còn có, cho dù ngươi có đẹp trai thì liên quan gì đến việc ngươi biết chuyện của ta?
-Ờ, vậy thì phải nói đến ưu điểm thứ hai của ta rồi. – Đường Kim tùy tiện đáp.
-ưu điểm thứ hai của ngươi lại là gì? – Mộc Vũ rất thật chỉ muốn bóp chết tên gia hỏa này, trên đời còn có loại người cực phẩm như vậy sao?
-Ưu điểm thứ hai của ta là không gì không biết. – Đường Kim nghiêm trang đáp.
-Ngươi lừa quỷ đi, ngươi nghĩ nói thế có người tin không? – Mộc Vũ tức giận mắng.
-ok, nếu đã vậy thì ta đành nói thật với nàng. – Đường Kim tỏ vẻ bất đắc dĩ:
-Thật ra thì việc tới qua hồ Mộc Vũ là do nàng tự mình nói với ta, còn cái nốt ruồi son kia là do ta tận mắt nhìn thấy.
-Thối lắm, làm sao có thể chứ? – Mộc Vũ nhịn không được văng tục một câu, cái này mà gọi là nói thật sao? tính lừa quỷ à?
-Nói ra thì đúng là có chút khó tin, nhưng bất kể nàng có tin hay không thì ta vẫn nói. Thật ra ta là từ tương lai xuyên việt về đây đó, trong tương lai chúng ta sẽ thành một cặp, lúc đó nàng cái gì cũng thổ lộ với ta, hưa hưa, mọi địa phương trên người nàng ta đều quen thuộc, bao gồm cả chỗ đó… - Đường Kim tiếp tục bịa chuyện, nhưng mà hắn chưa nói xong đã bị Mộc Vũ ngắt lời:
-Ngươi im miệng cho ta. – nàng hung hăng nhìn Đường Kim:
-Ngươi không thể nói một câu thật lòng được sao?
-Ay da, nói thật thì không có ai tin mà, được rồi, thời gian sẽ chứng minh tất cả, đến lúc đó nàng sẽ hiểu tất cả những gì hôm nay ta nói đều là thật. – Đường Kim thở dài một tiếng, bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ.
-Nếu như ngươi thật là người xuyên việt, vậy ngươi có thể cho ta biết là ai đẩy ta xuống lầu không? – Mộc Vũ tức khí vặn lại.
-Cái này hở, bởi vì ta xuyên việt trở lại quá khứ nên đã vô tình cải biến một vài sự việc, trong kí ức của ta không có vụ tai nạn này a. – Đường Kim mặt không đổi sắc nói.
Mộc Vũ nhất thời không biết phải nói gì, tên gia hỏa này chắc đọc tiểu thuyết yy nhiều quá nên mới như thế này rồi.
Nàng đang không biết nói gì thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
-Vài đi, cửa không đóng. – Đường Kim nhàn nhạt nói, hắn vừa dứt lời thì cửa phòng liền bị mở ra, một nam nhân trẻ tuổi mặc cảnh phục bước vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận