Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 895: Chúng ta sẽ dụ hắn ra

-Nàng bảo ta nói với ngươi, nàng không sợ, bởi vì ngươi tìm không ra nàng. - nàng Băng Sương bị Đường Kim nắm tay lên tiếng nói, hiển nhiên giữa hai nàng thực sự là có tâm linh tương thông, không cần nói chuyện cũng có thể trực tiếp trao đổi.
-Băng Đường phu nhân, nhưng mà ta có thể tìm được nàng đấy. – Đường Kim quay sang cười hắc hắc với Băng Sương bên cạnh hắn, sau đó cánh tay khẽ dùng lực kéo một cái, đem nàng ôm vào trong lòng, một cánh tay khác lập tức ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của nàng, đồng thời cúi đầu hôn tới môi nàng.
Một giây sau một cánh tay của hắn khẽ buông lỏng ra, dịch xuống kiều đồn của nàng nhẹ nhàng vỗ một cái, rồi lại nhanh chóng chuyển rời lên trên, bất ngờ tập kích lên đôi gò bồng cao vút của nàng, các một thân y phục nhưng Đường Kim vẫn cảm nhận được độ co dãn kinh người ở vị trí đó, hắn không nhịn được dùng sức bắt đầu xoa nắn.
-Ưm…lưu manh! – bên ngoài vài chục mét đột nhiên truyền tới một thanh âm vừa phẫn nộ vừa xấu hổ:
-Này, nàng bảo ta nói với ngươi, lập tức buông nàng ra, nếu không sau này nàng sẽ không thèm để ý tới ngươi nữa.
Theo thanh âm đó địa phương kia cũng đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ áo bạc, chính là một nàng Băng Sương vừa mới ẩn thân, khuôn mặt lạnh như băng sương của nàng lúc này đang có chút ngây ngất, nét phiếm hồng càng làm cho nàng trở nên xinh đẹp dị thường.
Đường Kim buông Băng Sương trong lòng ra, sau đó lập tức viện cho mình một lí do:
-Thân ái, đừng giận, kì thực ta chỉ là muốn trừng phạt nàng ta mà thôi.
Hiển nhiên mỹ nữ Đường Kim đang ôm trong lòng càng thích hắn hơn một chút, nàng nhìn Đường Kim,tựa hồ có chút giận dỗi nhưng không có động thủ đánh người, cũng không bỏ đi mà chỉ nói:
-Ngươi tìm chúng ta rốt cuộc là có chuyện gì?
-Băng Đường phu nhân, ta tìm các nàng đương nhiên là vì nhớ các nàng rồi. – Đường Kim cười hì hì, bất quá sau đó lập tức đổi chủ đề:
-Ngoài ra ta còn có một việc nhỏ muốn hỏi các nàng một chút.
-Việc gì? – vẫn là nàng Băng Sương đang ở trong lòng Đường Kim lên tiếng, thanh âm tuy có chút lạnh nhạt nhưng đã có chút ý vị khác thường.
-Cac nàng có biết trong Tiên môn có sát thủ nào có thể ẩn thân không? – Đường Kim cuối cùng cũng nói đến chính sự:
-Vũ khí của người này là kiếm, tu vi khá là cao, có lẽ là không kém ta hiện tại bao nhiêu, có khả năng còn mạnh hơn các nàng một chút, tối qua ta suýt nữa thì gặp hạn dưới kiếm của hắn.
Băng Sương tỷ muội đưa mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều lộ ra biểu tình nghi hoặc, nhìn như đang suy nghĩ, một lát sau các nàng cùng lắc đầu đồng thanh nói:
-Chúng tư chưa từng nghe nói qua có ai biết ẩn thân hết, càng không biết trên đời này lại có sát thủ biết ẩn thân.
-Như vậy à. – Đường Kim lẩm bẩm:
-Qúa nửa là tên gia hỏa kia đã giết sạch đám người biết hắn có thể ẩn thân rồi, xem ra phải từ từ nghĩ cách thôi.
-Chúng ta sẽ dụ hắn ra ngoài. – Băng Sương đồng thanh nói, sau đó mỹ nữ trong lòng Đường Kim đột nhiên biến mất, một giây sau từ phía cách đó mấy trăm mét truyền tới giọng của nàng:
-Mạng của ngươi là của chúng ta, chỉ có chúng ta mới có thể giết ngươi.
Thanh âm của các nàng càng ngày càng xa, dứt lời các nàng đã hoàn toàn biến mất, lúc này Đường Kim mới cảm thấy các nàng còn lợi hại hơn một chút so với hắn tưởng tượng.
-Nữ nhân a, thích nhất là khẩu thị tâm phi, Băng Đường phu nhân cũng không ngoại lệ. – Đường Kim bắt đầu âm thầm cảm khái:
-Rõ ràng là không nỡ để cho ta chết, ngoài miệng thì cứ nói phải giết ta…
Vừa cảm khái Đường Kim vừa thuấn di một cái, lần này hắn trực tiếp trở về Ninh Sơn.
Cho dù Đường Kim rất muốn dụ tên sát thủ kia ra nhưng lang thang hết một buổi sáng ở kinh thành mà hắn vẫn không chịu xuất hiện, hắn thực sự không chịu nổi việc nhàm chán như thế, bây giờ nếu như đã có Băng Đường phu nhân đi tìm tên sát thủ kia giúp hắn, hắn tự nhiên là cầu còn không được rồi.
Hơn nữa hắn cũng cảm thấy nếu như tên sát thủ kia muốn giết hắn thì cho dù hắn có ở Ninh Sơn thì tên kia cũng sẽ đuổi tới, như vậy thì thà rằng cứ vui vẻ ở Ninh Sơn chờ tên sát thủ kia tự tìm tới cửa là được.
… Trước cổng Ninh Sơn nhị trung, hiện tại đã là mười hai rưỡi trưa, cổng trường lúc này khá là náo nhiệt, học sinh ra vào tấp nập, không ít người đang chạy ra mấy quán cơm gần trường ăn cơm.
-Ôi vl. – có một tên gia hỏa đang ăn cơm thì đột nhiên kêu lên một tiếng quái dị, thiếu chút nữa đã đứng bật dậy.
-Làm cái đếu gì thế? Gặp quỷ à? – một người bạn ngồi ăn cơm cùng hắn hỏi.
-Không, chỉ là gặp phải thứ còn khủng bố hơn cả quỷ. – tên gia hỏa kia giơ ngón tay ra chỉ:
-Ngươi quay đầu nhìn đi.
Người kia quay đầu nhìn một cái lập tức quay đầu lại:
-Cái đệch, Đường Kim?
Trước cổng trường có một nam sinh cao khoảng hơn mét bảy đang đứng đó, tháng 4 ở Ninh Sơn kì thực cũng không tính là nóng, không ít nữ sinh đã bắt đầu mặc váy, con hàng nàng vậy mà vẫn còn khoác áo khoác, nhìn đúng như dị nhân, hơn nữa trên mặt hắn lại còn lộ ra nụ cười khá thư thái, làm mỗi nam sinh nhận ra hắn đều muốn dần cho hắn một trận.
Đó chính là Đường Kim, một thanh niên thường mất tích như trong phim, một bóng đen trùm lên đầu tất cả nam sinh ở Ninh Sơn nhị trung, bởi vì có sự tồn tại của hắn, toàn bộ nam sinh của Ninh Sơn nhị trung đều bị tước đoạt mất thú vui lớn nhất của mình, đó chính là theo đuổi hoa khôi trường, sự tồn tại của hắn đã làm mọi người mất đi cái quyền ấy.
Thật ra thì tất cả những học sinh đang ở khu vực gần cổng trường đều đã phát hiện ra Đường Kim, mọi người đều đang thì thầm nghị luận.
-Con hàng Đường Kim chơi trò mất tích nhiều nghiện cmnr hay sao ấy, lần này mất tích cũng lâu vl.
-Cái gì mà mất tích, người ta là đi ăn thịt hoa khôi…
-Còn không phải sao, Tần Thủy Dao vừa mới xuất hiện vài ngày thì Đường Kim cũng xuất hiện, các người không thấy truyện này quá trùng hợp sao?
-Nhưng Hàn Tuyết Nhu vẫn còn chưa xuất hiện a?
-Đó là Đường Kim ăn còn chưa đủ…

Đám người này vẫn ở đó nghị luận, Đường Kim thì đã quay về phòng bếp riêng của hắn.
Chỉ là vừa mới bước vào cửa hắn liền ngẩn ra, trên bàn đang đặt một nồi lẩu nóng hôi hổi, hai mỹ nữ đang ngồi ăn, một người tóc bạc eo thon, mặt học sinh ngực phụ huynh, xinh đẹp tựa yêu tinh, không ai khác chính là Tống Oánh, ngươi còn lại càng là khuynh quốc khuynh thành, thanh thuần hơn tiên nữ, đến động tác không nhã nhặn như ăn cả nhả xương nàng cũng có thể biểu hiện ra vẻ cao quý thánh khiết, nàng tất nhiên là Tần Thủy Dao.
-Cô bé ngốc, sao cô lại ăn cơm ở đây thế? – Đường Kim có chút buồn bực, vừa nói hắn vừa tới bên cạnh Tống Oánh ôm nàng vào lòng.
ồ ế ầ ể ầ ế ế ẳ ề ố ế ố ấ-Đồ chết bầm, tạo sao ta không thể ăn cơm ở đây? – Tần Thủy Dao phu ra một chiếc xương cá, chiếc xương cá bay thẳng về phía Đường Kim, tốc độ nhanh đến nỗi Đường Kim cũng phải kinh thán, tu vi của Cô bé ngốc này hiện tại thực là làm người ta bất ngờ.
Khẽ nghiêng đầu một cái tránh thoát chiếc xương kia, Đường Kim không vui nói:
-Cô bé ngốc, cô có biết hai từ thục nữ viết như thế nào không hả? thân làm một thục nữ thì phải nhớ ăn cá không được nhả xương bậy bạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận