Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1016: Đến cả Tiểu Đậu Nha cũng lên top

Đây là bảng xếp hạng hoa khôi năm 2015 mới ra lò của đại học Thiên Nam, nhìn cách làm khá là chuyên nghiệp, trong thập đại hoa khôi không những mỗi người đều có ảnh đi kèm mà còn có cả giới thiệu khá là chi tiết.
Khi Đường Kim nhìn thấy một cái tên quen thuộc hắn chỉ cho rằng là cùng họ cùng tên, nhưng sau khi nhìn ảnh và phần giới thiệu, hắn mới phát hiện ra đó không phải là cùng họ cùng tên mà chính là người hắn quen biết.
-Bài danh thứ 5, Tô Vân Phi.
Click vào tên Tô Vân Phi, bên trong có ảnh của nàng còn có cả giới thiệu khá chi tiết, nhìn ảnh Đường Kim liền nhận ra ngay nàng chính là mỹ nữ lão sư của Ninh Sơn nhị trung, còn hiện tại nàng đang là nghiên cứu sinh của khoa tiếng Anh thuộc đại học Thiên Nam, hơn nữa trên bảng xếp hạnh hoa khôi nàng cư nhiên còn được xếp thứ 5.
Tô Vân Phi đúng là rất xinh đẹ, lúc đầu nàng ở Ninh Sơn nhị trung tuy rằng không có làm người khác chú ý như Tần Thủy Dao và Hàn Tuyết Nhu nhưng nàng hoàn toàn có thể được tôn làm đệ nhất mỹ nữ lão sư, mãi đến khi nữ bách hợp Judy xuất hiện mới ép được nàng xuống.
Khi Đường Kim nhìn thấy Lý Uyển Kiều vậy mà xếp thứ 6 thì hắn nhất thời liền cảm thấy Tô Vân Phi xếp thứ 5 vẫn còn hơi thấp, lúc này hắn đã biết Lý Uyển Kiều chính là nữ sin hắn vô tình đụng phải trên bãi cỏ lúc trước kia, nhưng bây giờ xem ra tuy Lý Uyển Kiều cũng đẹp thật nhưng còn lâu mới bằng được Tô Vân Phi.
-ý? Đến Tiểu Đậu Nha cũng được lên top sạo? – xem đến cuối cùng, Đường Kim lại ngẩn ra, cái tên số 10 chính là tên thật của Tiểu Đậu Nha, Tiếu Ngọc Đình.
Lại một cái click, đó đúng là Tiểu Đậu Nha thật.
-Đại học Thiên Nam đúng là thiếu mỹ nữ a, đến cả Tiểu Đậu Nha cũng được lên top rồi. – Đường Kim lẩm bẩm một câu sau đó mới cảm thấy nghĩ lại cũng đúng, loại như Lý Uyển Kiều cũng lên top được thì Tiểu Đậu Nha lên top cũng không có gì là kì quái, ít nhất thì hắn cảm thấy Tiểu Đậu Nha nhìn thuận mắt hơn Lý Uyển Kiều nhiều.
-Đường Kim, trong đây có người cậu quen biết à? – Lý Trạch nhịn không được hỏi.
-Ừ, quen biết vài người. – Đường Kim tùy tiện đáp, nhưng sự thật đúng là như vậy, nếu như tính là Mộc Vũ và Lý Uyển Kiều thì hắn đã quen biết mất một nửa hoa khôi của trường rồi.
-Những ai cơ? – Lý Trạch vô cùng tò mò:
-Ngoài Mộc Vũ và Lý Uyển Kiều ra còn có người khác hả?
-Tô Vân Phi trước đây là cô giáo dạy tiếng Anh của ta, Tiếu Ngọc Đình là bạn học cấp 3, ờm… còn Bối Hương Hương này hôm qua ta vừa mới gặp. – Đường Kim cũng không giấu diếm, có sao nói vậy.
Lý Trạch nhất thời lại được một phen trố mắt, thập đại hoa khôi tên gia hỏa này biết đến 5 người? hơn nữa dường như mấy người kia hình như đều là chỗ quen biết với hắn? lẽ nào đây là vận khí cứt chó trong truyền thuyết?
Càng quái dị là đến cả Bối Hương Hương hắn cũng quen sao?
-Thật không nghờ Tô lão sư cũng ở đây a. – lúc này Đường Kim đang thầm nghĩ xem có nên gọi điện cho nàng không nhỉ?
Vừa rồi Đường Kim mới được biết Tô Vân Phi cũng tới đây làm nghiên cứu sinh, điều này làm hắn cảm thấy bất ngờ đồng thời cũng làm hắn có chút chờ mong, hắn đối với nàng vẫn là một mực có chút ý đồ đen tối, nếu như đã trùng hợp đến mức ở cùng một trường lần nữa, nếu hắn không làm gì đó thì thật là phải xin lỗi bản thân cũng như xin lỗi các vị độc giả.
Đường Kim vẫn luôn là loại người nghĩ là làm, hắn lập tức nhấc điện thoại lên gọi cho Tô Vân Phi.
Điện thoại kêu tút tút vài tiếng ròi bên kia mới nhấc máy:
-Alo ai đấy?
Thanh âm rõ ràng là của Tô Vân Phi nhưng lời này của nàng quá nửa là biết rồi mà còn hỏi, số điện thoại của Đường Kim nàng đã sớm có từ lâu.
-Tô lão sư, ta muốn báo cho cô một tin tốt lành, à còn có cả một tin xấu nữa. – Đường Kim cười hắc hắc nói:
-Cô muốn nghe tin tốt trước hay tin xấu trước?
Đầu giây bên kia trầm mặc mất một lúc, sau đó Tô Vân Phi mới lên tiếng:
-Bạn Đường Kim, bất luận là tin tốt hay tin xấu ta đều không muốn nghe, ngoài ra thì thời gian không còn sớm nữa, ta đi ngủ đây, có gì nói chuyện sau nhé.
Không cho Đường Kim cơ hội nói tiếp, Tô Vân Phi liền vội vàng cúp máy.
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, mỹ nữ lão sư này có nhất thiết phải trốn hắn như tránh tà thế không? Nếu hắn thực muốn tìm nàng thì nàng có trốn lên trời!
Lúc này Đường Kim thật có chút xung động xông thẳng tới kí túc của nàng hù nàng một phen, cơ mà nghĩ sao lại thôi, vạn nhất dọa cho nàng sợ quá mà phát ngốc thì người chịu thiệt sẽ là hắn a.
Đến đây thì chuông điện thoại của Đường Kim bỗng vang lên, hắn cầm điện thoại lên thì thấy là Lạc Phỉ Phỉ gọi tới.
-Chồng, ta dang ở dưới khu kí túc của chàng. – vừa nhấc máy thanh âm của Lạc Phỉ Phỉ liền truyền tới.
-Ta xuống ngay. – Đường Kim chỉ nói một câu liền cúp máy rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Còn Lý Trạch thì đang âm thầm suy đoán xem Đường Kim đang đi hẹn hò với vị hoa khôi nào đây?
… Đ
êm khuya, trên một bờ biển không biết tên.
Ôm thân thể mềm mại của Lạc Phỉ Phỉ vào lòng, hai tay Đường Kim trượt khắp người nàng, lưu luyến không nỡ rời tay.
-Chồng, từ ngày mai buổi tối cũng phải huấn luyện quân sự, khả năng là tối ta không ở cùng chàng được rồi. – thanh âm của Lạc Phỉ Phỉ vô cùng ôn nhu:
-Tối nay để ta phục vụ chàng cả đêm đi..ư…
Đường Kim lập tức lấp kín miệng nàng, trên bãi cát lại vang lên một khúc hoan lạc.
Sáng sớm hôm sau.
Đường Kim giống như mọi ngày thường, đưa Lạc Phỉ Phỉ trở về đại học Thiên Nam, còn hắn thì tính ra căn tin ăn bữa sáng sau đó về phòng ngủ bù một giấc.
ở căn tin làm một bữa no say xong, mãi đến khoảng 7 giờ Đường Kim mới không nhanh không chậm trở về kí túc, trong trường rất nhiều người nên hắn không tiện lúc nào cũng dùng thuấn di, hắn không muốn ai ai cũng biết về năng lực này của mình.
Vừa mới tới dưới lầu khu kí túc nam, đang định đi vào thì phía xa bỗng có một chiếc xe màu đen đột nhiên lao tới, hai nam nhân từ trong xe đi ra:
-Đường Kim? – một nam nhân đứng tuổi hò tên hắn.
-chúng ta quen biết sao? – Đường Kim nhìn nam nhân kia, có chút phiền muộn hỏi.
-Cậu là sinh viên ở phòng số 419 có phải không? – nam nhân kia hỏi tiếp.
-Đúng vậy , là ta. – Đường Kim khẽ cau mày:
-Các người tìm ta có việc?
-Chúng ta là cảnh sát hình sự của tổ trọng án Minh Hồ thị, đây là thẻ ngành của chúng ta, có một vụ án cần cậu phối hợp một chút, nếu không có vấn đề thì mời cậu đi cùng chúng ta một chuyến. – nam nhân kia vừa đưa ra một cái thẻ vừa nói.
-Vụ án gì? – Đường Kim có chút kinh ngạc, lẽ nào là việc của tên đần độn Phạm thiếu hôm qua sao? nhưng việc đó thì cần gì phải động dụng đến cả tổ trọng án chứ?
-Ngươi giả vờ hồ đồ cái gì chứ? – tên cảnh sát trẻ tuổi hơn có chút thiếu kiên nhẫn quát:
-Ngươi tự mình làm ra việc gì lẽ nào còn không rõ sao?
-Việc ta làm nhiều lắm, làm sao biết được việc các ngươi muốn nói là việc gì chứ? – Đường Kim lười biếng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận