Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1322: Có ai hố lão công mình như nàng không?

Nhưng mà một giây sau Đường Kim đã phát hiện ra mình ôm phải không khí, à, cũng không phải là không khí mà là một bộ quần áo, chính là bộ váy đen của Nguyệt Đàm.
Nguyệt Đàm bên trong bộ váy đen đã biến mất, chỉ để lại kiện y phục này, đồng thời Đường Kim nghe thấy một thanh âm có chút đắc ý từ phía bên kia của bể bơi truyền lại:
-Vậy thì phiền ngươi giúp ta giặt quần áo rồi.
Đường Kim quay đầu liền thấy động tĩnh phía bên kia, Nguyệt Đàm đã ẩn thân, bất quá từ động tĩnh dưới nước có thể thấy nàng hiện tại đang bơi.
Một đoàn nước hóa thành hình người nhìn giống như là một thủy mỹ nhân, mxy nhân kia từ từ bơi trong nước ,nếu như nhìn kĩ còn thấy được các đường cong lồi lõm gợi cảm của nàng.
-Tiểu Hắc Nữ, hiện tại nàng biến thành tiểu thủy nữ rồi, nhưng nàng có thể đừng ẩn thân có được không? - Đường Kim có chút buồn bực, phong cảnh đẹp như thế cư nhiên bị Tiểu Hắc Nữ phá hoại mất.
-Tiểu Hắc Nữ, không ẩn thân mới là hảo nữ nhân.
-Hừ, ta vốn không phải hảo nữ nhân, ta là sát thủ. – Nguyệt Đàm vừa nghịch nước vừa yêu kiều hừ một tiếng.
-Tiểu Hắc Nữ, y phục của nàng giặt xong rồi. – Đường Kim đột nhiên ném y phục của Nguyệt Đàm lên không trung, y phục đang ướt sũng lơ lửng trên không rồi đột nhiên bốc sạch hơi nước, phút chốc khô bong, tiếp theo mới từ từ rơi xuống.
-Ngươi căn bản không có giặt. – Nguyệt Đàm có chút bất mãn.
-Tiểu Hắc Nữ, y phục của nàng cũng không bẩn. – Đường Kim lí sự.
-Ngươi đã nói là giặt giúp ta. – Nguyệt Đàm vẫn kiên trì bắt bẻ.
-vậy để ta tắm cho nàng nhé. – Đường Kim lại nhào tới chỗ Nguyệt Đàm.
Tốc độ của hắn nhanh hơn nàng rất nhiều, lần này hắn cũng không để Nguyệt Đàm trốn mất, một hơi đem nàng đè ngửa ra giữa hồ bơi, ôm ấy ngọc thể trơn bóng mịn màng của nàng.
Sau đó thì Đường Kim liền triệt để buồn bực, bởi vì trên người Tiểu Hắc Nữ vẫn còn quần áo!
Người nàng hiệt tại xác thực rất trơn, bất quá không phải loại mịn màng của da thịt mà là bề mặt của kiện y phục trên người nàng rất trơn, đáng thương cho Đường Kim cứ tưởng ăn được quả dưa bở, ai ngờ nàng vẫn còn mặc quần áo.
-Tiểu Hắc Nữ, có ai hố lão công mình như nàng không hả? – Đường Kim có chút bất mãn nói, đồng thời cách một lớp y phục vỗ cái đét lên bờ mông đầy đặn của Nguyệt Đàm.
-HỪ, bị lừa rồi hả? ta còn lâu mới ngốc đến độ cởi sạch y phục trước mặt ngươi, tỷ tỷ sớm đã nói ngươi là một tên đại sắc lang… - Nguyệt Đàm vô cùng đắc ý, chỉ là cho chưa nói xong bờ môi nàng đã bị khóa kín, chỉ có thể phát ra vài tiếng ư ư ưm ưm…
Đường Kim dưới sự cay cú đã trực tiếp hung hăng cưỡng hôn Nguyệt Đàm, làm cho Tiểu Hắc Nữ đang đắc ý không thể nói thêm được lời nào nữa, đồng thời một tay đã mò lên núi đôi của nàng, dùng sức bắt đầu khẽ xoa nắn.
Nguyệt Đàm cư nhiên không có kháng cự, ngược lại còn ôm lấy Đường Kim, sau đó dùng động tác khá non nớt cứng ngắc của mình hồi đáp lại cái hôn của hắn, Đường Kim bị nàng làm cho mê muội, động tác cũng dần trở nên ôn nhu hơn, đồng thời còn dùng kĩ thuật hôn điêu luyện của mình dẫn dắt Nguyệt Đàm, sau đó thì bi kịch lại phát sinh.
Bờ môi đột nhiên truyền tới một trận đau đớn kịch liệt, là Nguyệt Đàm đã lừa lừa cắn cho Đường Kim một cái, vì đau nên hắn mới theo bản nàng buông lỏng tay ra, ngay lập tức Đường Kim đã cảm nhận được vòng tay trống rỗng, Nguyệt Đàm đã trốn thoát khỏi lồng ngực hắn.
-Tiểu Hắc Nữ, xem ra nàng muốn ăn đòn thật rồi. – Đường Kim sờ sơ lên chỗ vết môi bị cắn, nhất thời tức xì khói, hắn đường đường là một cao thủ Nguyên Anh kì vậy mà lại bị Tiểu Hắc Nữ cắn bị thương, không được, nhất định phải tìm lại mặt mũ.
Vừa nói Đường Kim vừa xông về phía xác định là vị trí của Nguyệt Đàm.
Không ngoài ý muốn, Nguyệt Đàm lại bị Đường Kim bắt được, chỉ là hắn lập tức lại phát hiện, nàng đã đeo lên khen lụa đen che mặt.
-Bốp bốp bốp… - đem Nguyệt Đàm đè xuống dưới thân, một hơi phát lên mông nàng mấy chục cái, dứt lời mới cảnh cáo:
-Tiểu Hắc Nữ, lần sau nàng có dám lươn lẹo như thế với vi phu, vi phu sẽ lột sạch rồi đánh mông nàng.
-Ngươi dám động nàng một cái nữa, ta sẽ cho ngươi tan xương nát thịt. – thanh âm băng lãnh đột nhiên vang lên.
Đường Kim sắc mặt khẽ biến, đây là ai cư nhiên có thể âm thầm tiến vào nơi này mà hắn hoàn toàn không phát hiện a?
-Sư phụ! – Nguyệt Đàm vô cùng kinh hỉ reo lên, sau đó hiện hiện ra thân ảnh, đồng thời vùng vẫy ra khỏi lòng Đường Kim, vụt về phía cách đó không xa.
Sư phụ?
Đường Kim khẽ ngẩn ra, thì ra là sư phụ của Nguyệt Đàm, Nguyệt Minh Lung sao? Nguyệt Minh Lung kia cư nhiên nhanh như vậy đã tìm được đến đây, xem ra đúng là nàng đang trốn ở kinh thành.
-a.. sư phục, người sao thế? – thanh âm hoang mang của Nguyệt Đàm lại vang lên:-Người bị thương rồi?
-Ta không sao, Nguyệt Đàm, sao con lại tới Tiên giới? mau rời khỏi đây, ở đây rất nguy hiểm! – bên cạnh Nguyệt Đàm bóng đen bỗng lóe lên, một nữ tử dị thường xinh đẹp xuất hiện, thanh âm của nàng không băng lãnh nữa nhưng cũng không tính là ôn nhu, chỉ là thần sắc của nàng lại có chút cấp bách.
Đường Kim có chút ngẩn ngơ nhìn nữ tử đồng dạng một thân váy đen này, trong lòng nổi lên một ý niệm, Đại Hắc Nữ này quả nhiên rất xinh đẹp.
Thân hình càng thành thục hơn cả Nguyệt Đàm, khuôn mặt tựa hồ không thua kém gì so với Hàn Băng, cho dù là Đường Kim gặp qua rất nhiều mỹ nữ , nhưng hắc y đại mỹ nhân trước mặt này vẫn làm hắn không thể không tán thán trời xanh chiếu cố cho Băng Cung a.
4 nữ nhân của Băng Cung người nào người đấy đều tuyệt sắc vô song, Băng Tuyết Liên và Nguyệt Đàm xếp vào hàng ngũ Hoa Hạ Thất sắc hoa, còn Hàn Băng và Nguyệt Minh Lung thậm chí còn trên các nàng một điểm, đây là thượng thiên chiếu cố thế nào mới để cho 4 cô nàng xinh đẹp như tiên cùng tề tựu tại một nơi chứ?
Không giống như Hàn Băng và Băng Tuyết Liên dường như lớn lên cực giống nhau, dung mạo của Nguyệt Minh Lung và Nguyệt Đàm không hề giống nhau, kì thật một thân hắc y của Nguyệt Đàm cho người ta cảm giác càng lãnh diễm, nhưng khuôn mặt của nàng lại nghiêng về vẻ đẹp điềm mỹ, còn Nguyệt Minh Lung là dung nhan lãnh diễm trời sinh, đẹp thì rất đẹp nhưng lại thiếu một phần nhu hòa.
Lúc này khuôn mặt cực độ lãnh diễm của Nguyệt Minh Lung đang hơi tái đi, tuy rằng đối với nữ nhân trường kì không thấy ánh mặt trời như nàng thì mặt trắng bệch một chút cũng là bình thường, nhưng bộ dáng hiện tại của nàng trong mắt Đường Kim lại hiện ra một tia không bình thường, hắn cũng minh bạch một việc ,đúng như Tiểu Hắc Nữ vừa nói, Đại Hắc Nữ này đã bị thương.
-Đường Kim, mau, mau đưa chúng ta rời khỏi đây. – thanh âm vô cùng cấp bách của Nguyệt Đàm vang lên.
-Thân ái, ta ngược lại rất muốn đưa nầng đi, nhưng Đại Hắc Nữ vừa mới nói, ta chỉ cần động nàng một cái, nàng ta liền khiến ta tan xương nát thịt, nhưng mà nếu ta không động vào nàng, làm sao có thể đưa nàng đi? – Đường Kim tỏ ra không hề vội vã, bộ dáng thái độ của Đại Hắc Nữ làm hắn muốn cho nàng một giáo huấn nhỏ cái đã.
-Ngươi nói ai là Đại Hắc Nữ? – Nguyệt Minh Lung phẫn nộ nhìn Đường Kim:
-Có tin ta một kiếm giết chết ngươi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận