Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 824: Nếu không ta sẽ chủ động hôn nàng

Lời này của Bành Dật Phong rõ ràng là biểu thị hắn sẽ không rời đi ngay, nhất thời làm Lạc Phỉ Phỉ cũng có chút vô nại ( không biết làm gì hơn), da mặt của người này còn dày hơn nàng tưởng.
-Dật Phong, hay là ngươi về trước đi. – Lạc Kiến Quốc nhỏ giọng nói với Bành Dật Phong:
-Không phải ta muốn đuổi ngươi, chỉ là ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, ngươi cũng không cần phải cố gắng làm bộ không sao, đợi lát nữa nếu như bạn trai của Phỉ Phỉ quay lại, làm không tốt giữa hai người rất có thể sẽ có hiểu lầm, nếu là bình thường thì tranh chấp giữa thanh niên các người ta sẽ không quản, nhưng bây giờ cha ta đang bệnh nằm đó, các người tranh chấp cãi vã sẽ làm ông khó chịu.
-Lạc thúc thúc, nếu người đã nói vậy thì được, ta đi trước đây. – Bành Dật Phong khẽ gật đầu một cái, sau đó mới đề cao thanh âm:
-Lạc gia gia, vậy ta không làm phiền người nghỉ ngơi nữa.
Quay đầu nhìn Lạc Phỉ Phỉ, Bành Dật Phong tiếp tục nói:
-Phỉ Phỉ, ta cáo từ trước đây, có thời gian thì đem bạn trai tới cùng ăn với chúng ta bữa cơm.
Bành Dật Phong quay người rời đi, chỉ là vừa mới ra khỏi phòng bệnh thì liền loạng choạng một cái, suýt nữa thì ngã sml.
Thấy một màn này Lạc Kiến Quốc và Châu Nhược Đồng đều âm thầm than nhẹ một tiếng, Dật Phong này quả nhiên đã nhận phải đả kích rất lớn, Phỉ Phỉ tại sao lại không thích hắn nhỉ?
Thật ra trong mắt của Lạc Kiến Quốc và Châu Nhược Đồng thì Bành Dật Phong tốt hơn Đường Kim rất nhiều, bất luận là tướng mạo hay là gia thế đều hơn Đường Kim, càng quan trọng hơn là hắn đối với Phỉ Phỉ luôn một lòng một dạ, nào có lăng nhăng như tên tiểu tử Đường Kim, trước mặt Lạc lão gia tử còn dám thừa nhận mình có nhiều bạn gái.
Đương nhiên đã là người thì đều có tư tâm, bây giờ Lạc Kiến Quốc cũng có chút tư tâm, theo ông thấy thì bất luận thế nào cũng phải đợi Đường Kim kia trị xong bệnh cho phụ thân mình rồi nói tiếp, chính vì thế ông mới để cho Dật Phong tạm lánh đi, ông không muốn Đường Kim và Dật Phong phát sinh xung đột làm ảnh hưởng tới việc trị bệnh của phụ thân.
-Phỉ Phỉ, sao ngươi lại ghét Dật Phong thế? Ngoài lúc nhỏ nó có trêu ngươi vài lần ra, nó còn làm gì với ngươi nữa không? – lúc này Lạc Bỉnh Thăng mới lên tiếng hỏi.
-Không, nhưng mà ta vẫn ghét hắn. – Lạc Phỉ Phỉ bực mình nói.
Lời này vừa nói ra thì cả ba người Lạc Bỉnh Thăng, Lạc Kiến Quốc, Châu Nhược Đồng đều cạn cmn lời, nếu như ghét một người là có lý do, chỉ cần lí do kia không tồn tại nữa thì có khả năng sẽ không ghét người kia nữa, nhưng nếu như không có lí do gì cũng ghét một người thì sợ rằng ai cũng không thể thay đổi được cách nhìn của nàng nữa.
-Phỉ Phỉ, nàng ghét ai cơ? Ta giúp nàng làm thịt hắn! – một thanh âm đột nhiên truyền tới, là Đường Kim vừa mới quay lại.
Mọi người ngước mắt nhìn nhau, Lạc Phỉ Phỉ thì trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, buồn bực nói:
-Ta ghét ngươi, hay là ngươi tự làm thịt mình đi!
-Ách, cái đó, Phỉ Phỉ à, tự sát không phải vấn đề, vấn đề là ta chết rồi nàng sẽ rất thương tâm đó, sao ta có thể nỡ để cho nàng phải thương tâm chứ? CHo nên ta tuyệt đối sẽ không tự sát đâu. – Đường Kim ngẩn ra một lát, hắn thực sự còn chưa rõ ràng tình huống, vừa rồi đã phát sinh chuyện gì? Sao Phỉ Phỉ đột nhiên lại tức giận?
Lạc Phỉ Phỉ lại trừng mắt lườm Đường Kim, nhưng nàng không dây dưa ở vấn đề này nữa mà lập tức đi thẳng vào việc chính:
-Chuẩn bị xong chưa? Bây giờ có thể bắt đầu chữa cho gia gia chưa?
-Ờ, có thể rồi. – Đường Kim đi tới bên giường bệnh, lấy ra một viên Hồi Xuân Đan đặt vào trong tay Lạc Phỉ Phỉ:
-Phỉ Phỉ, trước tiên nàng bón viên thuốc này cho gia gia đã.
-Thuốc gì thế? – Lạc Phỉ Phỉ nhìn một cái, chó chút hồ nghi hỏi.
-Phỉ Phỉ, để ta tự mình tới đi. – Lạc Bỉnh Thăng trực tiếp cầm lấy viên thuốc trong tay Lạc Phỉ Phỉ, bỏ vào miệng một cái rồi trực tiếp nuốt xuống.
Đường Kim cũng không chần chừ, bàn tay vừa mở, một đạo bạch quang bắn ra, chính là Hiểu Hiểu đã bay ra ngoài và ẩn mình phía sau gáy Lạc Bỉnh Thăng, bắt đầu hấp thu độc tố trong người ông.
Tiếp theo đó Đường Kim liền lấy ra một bao thuốc bột đưa cho Lạc Kiến Quốc:
-Lạc thú thúc, trong này có tất cả 7 gói thuốc, mỗi ngày trước khi đi ngủ dùng nước nóng pha cho Lạc gia gia uông một gói, 7 ngày sau gia gia cơ bản sẽ hồi phục lại bình thường.
-được. – Lạc Kiến Quốc lập tức nhận lấy.
Trong phòng phút chốc trở nên yên tĩnh, Lạc Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm vào Lạc Bỉnh Thăng, nàng không biết có phải mình ảo tưởng không, bởi vì nàng thấy sắc mặt của gia gia đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến hóa, chẳng bao lâu sau sắc mặt ông từ trắng xanh trở nên hồng nhuận.-Có phải tình huống của gia gia đang tốt lên không? – qua một phút sau, Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được kéo tay Đường Kim nhỏ giọng hỏi.
-Thân ái, nhiều nhất nửa giờ nữa gia gia có thể rời giường tự mình đi lại rồi. – Đường Kim nhân cơ hội ôm lấy vòng eo mềm mại của Lạc Phỉ Phỉ, khẽ phà vào tai nàng nói.
-Ngươi nói thật? – Lạc Phỉ Phỉ có chút nghi hoặc, còn có chút kích động, cho nên mới căn bản không ý thức được mình và Đường Kim đang ở trong một tư thế rất thân mật.
-Đương nhiên là thật, không bằng chúng ta cược một cái đi? – Đường Kim lại bắt đầu muốn cá cược.
-Cược gì? – Lạc Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng.
-Nếu như nửa tiếng sau gia gia có thể tự mình đi lại được, nàng chủ động hôn ta một cái nhé! – Đường Kim tiếp tục phà vào tai Lạc Phỉ Phỉ, nhỏ giọng nói.
-Nếu không thì sao? – Lạc Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, tên hỗn đàn này lần nào cũng nghĩ cách để phi lễ nàng.
-Nếu không thể thì ta sẽ chủ động hôn nàng một cái chứ sao! – Đường Kim lập tức đáp.
-Ngươi nghĩ ngon quá ha? – Lạc Phỉ Phỉ nhịn không được hung hăng véo vào eo Đường Kim một cái, chỉ tiếc là nàng rất nhanh đã phát hiện Đường Kim tựa hồ không biết đau là gì.
Khẽ ngừng một chút, Lạc Phỉ Phỉ nói tiếp:
-Nếu như hết nửa tiếng mà gia gia ta không thể tự mình đi lại được, sau này ngươi đừng có tới làm phiền ta nữa!
-Thân ái,ta đây là quan tâm nàng, sao lại thành làm phiền rồi? – Đường Kim cười hì hì.
-Vậy ta không cần sự quan tâm của ngươi, vậy được chưa hả? – Lạc Phỉ Phỉ buồn bực nói, tên hỗn đản này làm nàng không có biện pháp nào hết, năm đó nàng hận không thể giết hắn, nhưng tên hỗn đản này lại hết lần này tới lần khác cứu mạng nàng, làm nàng không thể nào hạ thủ được, nhưng hắn không hề biết hối cải, mấy năm nay lại tiếp tục phi lễ nàng, hoàn toàn không có coi nàng là nữ nhân của hắn, muốn giết lại giết không được, nàng thực sự là không biết làm thế nào cho phải.
-Thân ái à, bất luận phát sinh chuyện gì, cho dù biển cạn núi mòn, sơn băng địa liệt ta cũng sẽ vẫn luôn quan tâm tới nàng. – Đường Kim trịnh trọng nói.
-Ngươi! - Lạc Phỉ Phỉ nhất thời có chút cứng họng:
-Vừa rồi là ngươi cố tình khí dối ta có phải không?
-Tuyệt đối không phải… - Đường Kim còn chưa nói hết thì đã cảm nhận được gì đó, vội vàng duỗi tay ra, một đạo bạch quang rơi vào trên tay hắn, hắn buông Lạc Phỉ Phỉ ra rồi nhanh chóng nói:
-Thân ái à, ta ra ngoài một chút, lập tức sẽ quay lại ngay.
Đường Kim nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh, đang chuẩn bị thuấn di về Ninh Sơn đưa Hoa Hoa về bên cạnh Tần Khinh Vũ thì bên cạnh hắn bỗng nhiên truyền tới một thanh âm:
-Xin hỏi vị này có phải là bạn trai của Phỉ Phỉ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận