Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 871: Ta muốn đích thân giết chết hắn

Kiếm Ngấn khẽ gật đầu:
-Ta sớm đã liệu được sẽ có một ngày như thế.
-Lão đại, có phải người cảm thấy ta không nên lựa chọn như thế không? – Ninh Tâm Tĩnh khẽ chau mày.
-Không. – Kiếm Ngấn lắc đầu:
-Tâm Tĩnh, ta tin lựa chọn của cô là thứ mà bản thân cô muốn nhất, cũng thích hợp nhất với cô.
Ngừng một chút, Kiếm Ngấn lại than nhẹ:
-Chỉ là Tâm Tĩnh, từ trước đến nay ta luôn coi cô vừa giống con gái vừa giống muội muội của mình, đối với chuyện riêng tư của cô ta đều rất quan tâm, Đường Kim người này tốt thì tốt thật, nhưng cô cũng biết là hắn quá hoa tâm, ta lo lắng cô sẽ…
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Kiếm Ngấn vẫn là không có nói hết ra, ông xác thực có chút lo lắng sau này Ninh Tâm Tĩnh không chịu nổi tính đào hoa của Đường Kim, chỉ sợ nàng sẽ phải đau lòng.
-Lão đại, người không cần lo lắng cho ta, ta không phải tiểu hài tử. – ngữ khí của Ninh Tâm Tĩnh vô cùng bình tĩnh:
-Từ lúc bắt đầu quen biết hắn ta đã có được rất nhiều thứ mà mình chưa từng có, ta cũng sống vui vẻ thoải mái hơn trước rất nhiều, đối với ta mà nói như vậy là đủ rồi, ta vẫn luôn nghĩ rằng một người muốn sống vui vẻ hạnh phúc thì nên đi quan tâm những thứ làm bản thân vui vẻ, ví như những gì chúng ta có được, chứ không phải suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện chúng ta bị mất đi những gì.
-Cô có thể vui vẻ thì tốt. – Kiếm Ngấn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa vì lúc này Đường Kim đã bưng một đĩa thức ăn đầy vặp đi tới.

Tám giờ sáng, trên một đoạn cao nhất của vạn lí trường thành.
Thanh minh tiết khí mưa bay bay, câu thơ này dường như tiết thanh minh năm nào cũng sẽ ứng nghiệm, tiết thanh minh năm nay ở kinh thành lại có mưa phùn, trên tường thành càng là mưa gió giao thoa, gió rít rất mạnh, mưa tuy không lớn nhưng bị gió thổi đập vào mặt người cũng đủ làm người ta cảm thấy không thoải mái.
Địa phương này của vạn lí trường thành người bình thường căm bản không thể nào lên được tới đây, thông thường cũng sẽ không có mấy người lai vãng, lúc nào chỗ này cũng lạnh tanh, cho người ta một cảm giác xơ xác tiêu điều, mỗi năm 365 ngày thì phải đến 364 ngày vắng tanh, ngày duy nhất có hơi người có lẽ chính là hôm nay.
Hiện tại nơi này đã xuất hiện vài người, nếu như Đường Kim tới đây lập tức sẽ phát hiện ra vài gương mặt quen thuộc, ví dụ như tên gia hỏa mà hắn cảm thấy vô cùng âm hiểm Thu Phong Hàn, còn có cả mỹ nữ mặc kiện ngọc y mà hắn vẫn luôn có ý đồ muốn lột xuống Tống Ngọc Đan, tất nhiên là phải có cả kẻ sắp phải chôn thân nơi đây Tống Vân Phong.
Ngoài ra vẫn còn một người Đường Kim không nhận thức, đây là một trung niên nam nhân, nhìn bề ngoài tướng mạo có chút tương tự với Tống Vân Phong.
Trừ bốn người này ra thì ở phía dưới trường thành cách đó vài trăm mét đang có rất nhiều người tụ tập, đám người này hiển nhiên không phải là nhân vật chính của trận quyết đấu ngày hôm nay, bọn họ chỉ là người xem, nói một cách chính xác thì là người mà các đại gia tộc phái tới thể thăm dò tin tức, hiển nhiên bọn họ cũng muốn tận mắt nhìn thấy kết quả của trận chiến này.
Đám người nay đưa mắt tìm bốn phía, cố gắng tìm ra bên tham chiến còn lại, chỉ bất quá người bên kia vẫn chưa thấy xuất hiện.
-Rốt cuộc là mấy giờ bắt đầu đánh thế? – có người nhịn không được hỏi.
-Không nói rõ, dù sao thì cũng là trong hôm nay, mấy giờ cũng được. – có người đáp.
-Không phải định đến tối mới bắt đầu đấy chứ? – có người buồn bực than.
-Không thể nào, ta nghe nói Ninh Tâm Tĩnh muốn lấy đầu Tống Vân Phong để tế bái cha mẹ mình, nàng khẳng định sẽ hi vọng quyết đấu sớm kết thúc. – một người khác phản bác.

Một đám người đợi một lúc đã bắt đầu có chút nóng nảy bất an, mãi đến khi có người đột nhiên hô lên:
-Đường Kim tới rồi!
Hai nam một nữ đột nhiên xuất hiện trên đỉnh trường thành, đối với những người ở dưới mà nói, 3 người này không phải là ai khác mà chính là đại danh đỉnh đỉnh Ám Kiếm thủ lĩnh Kiếm Ngấn, nhân vật chính tham gia quyết chiến hôm nay Ninh Tâm Tĩnh, còn có cả nhân vật quan trọng nhất, Đường Kim!
Không sai, cho dù hôm nay người tham chiến hai bên là Ninh Tâm Tĩnh và Tống Vân Phong, nhưng trên thực tế mỗi người đều hiểu rằng hôm nay cả hai người họ đều không phải là nhân vật chính thực sự, mà nhân vật chính thực sự là Đường Kim và Tống Ngọc Đan, lần này cũng không còn thuần túy là quyết chiến giữa Tống Vân Phong và Ninh Tâm Tĩnh, trên một mức độ nào đó mà nói lần này cũng là một lần cứng đối cứng của Tiềm Long và Ám Kiếm.
-Kiếm Ngấn, ông tới rồi. – trong bốn người đối phương, người duy nhất Đường Kim không biết lúc này hướng về Kiếm Ngấn khẽ cười một cái, chào hỏi một câu.
-Hắn là Tống Vân Sơn, ca ca của Tống Vân Phong, thủ lĩnh của Tiềm Long, người ta gọi hắn là Long đầu. – Ninh Tâm Tĩnh nhẹ nhàng giới thiệu thân phận của người kia với Đường Kim:
-Hắn cũng chính là phụ thân của Tống Ngọc Đan.
Đường Kim khẽ ngẩn ra, hắn thực không nghĩ tới quan hệ của Tiềm Long và Tống gia lại mật thiết đến mức độ như vậy, bất quá nghĩ ra thì cũng phải, cho dù năm đó cha mẹ Ninh Tâm Tĩnh đều là đặc công của Tiềm Long nhưng vẫn bị Tống Vân Phong sát hại cũng không còn là chuyện gì kì quái.
-Tống Vân Sơn, nếu như năm đó ngươi công chính một chút, thì mọi chuyện làm sao phải đi tới bước này? – Kiếm Ngấn hừ lạnh một tiếng:
-Nếu như không phải có ngươi dung túng thì Tống Vân Phong làm sao dám lằm xằng làm bậy?
-Kiếm Ngấn, Tống Vân Phong ta còn chưa tới lượt ngươi giáo huấn! – một tiếng hừ lạnh truyền tới, là Tống Vân Phong lên tiếng, bất quá tuy hắn nói chuyện với Kiếm Ngấn nhưng ánh mắt là rơi vào trên người Đường Kim, trong mắt tràn đầy hận ý.
-Kiếm Ngấn, bây giờ truy cứu truyện quá khứ đã không còn ý nghĩa gì nữa. – Tống Vân Sơn khẽ cười một tiếng:
-Năm đó Vân Phong giết cha mẹ Ninh Tâm Tĩnh, tuy rằng không phải do ta chỉ thị nhưng đúng như ngươi nói, ta có phần dung túng trong đó, nhưng Vân Phong là đệ đệ của ta, ta dung túng cho nó cũng là lẽ thường tình.
Khẽ ngừng một chút, Tống Vân Phong tiếp tục nói:
-Chính vì sai lầm của ta năm đó cho nên hôm nay ta mới tới đây làm chứng, ân oán giữa Vân Phong và Ninh Tâm Tĩnh hôm nay sẽ triệt để kết thúc, bất luận ai sống ai chết việc này cũng sẽ dừng lại ở đây, nếu như Vân Phong không may thất bại, ta bảo đảm Tống gia và Tiềm Long sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này, Kiếm Ngấn, ta nghĩ ngươi cũng hi vọng chuyện này được triệt để giải quyết có phải không?
-Đừng nhiều lời, nhanh bắt đầu đi. – Đường Kim lúc này mới không kiên nhẫn phun ra một câu, hắn khẽ ngáp một cái nhìn Tống Vân Phong:
-Aizz, cái tên gia hỏa Tống Vân Phong kia, dù sao hôm nay ngươi cũng phải chết, không bằng thống khoái một chút, tự sát cmnl đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.
-Không, ta muốn đích thân giết chết hắn! – thanh âm của Ninh Tâm Tĩnh chợt vang lên, nàng bước lên một bước, mỹ mâu lạnh lùng nhìn Tống Vân Phong, một cỗ sát khí lăng lệ đột nhiên từ trên người nàng tuôn ra.
Cỗ khí thế này vừa ra thì Tống Vân Phong và Thu Phong Hàn đều biến sắc, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn hai tháng, Ninh Tâm Tĩnh vậy mà có thể trở nên cường đại như thế sao?
Ngược lại là Tống Ngọc Đan, sắc mặt nàng vẫn như thường, dường như tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng.
-Kim Đan kỳ? Ninh Tâm Tĩnh, ngươi vậy mà cũng đã tới Kim Đan kỳ? Cái này… làm sao có thể? – Tống Vân Phong đột nhiên thất thanh hô lên, ngữ khí tràn đầy vẻ khó tin, thậm chí còn có một tia khiếp sợ, việc này đã hoàn toàn vượt qua cực hạn tưởng tượng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận