Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 559: Dám cược không?

-ẶC… - tất cả mọi người trong sòng bạc đều ôm lấy ngực mình muống ngã ngửa ra sau, tim họ muốn bạo phát cmnr…
-Một trăm triệu tệ a!
Một lần đặt một trăm triệu vào một ô cò quay là khái niệm gì chứ? Đó chính là nếu như Đường Kim thua thì một trăm triệu sẽ bốc hơi mất, nhưng nếu hắn thắng…
Nghĩ đến kết quả sau khi Đường Kim thắng thì rất nhiều người đều có cảm giác mình bị bệnh tim vào nó sắp bạo phát cmnr, nếu thắng thì sẽ được đền 35 lần tiền cược. Một trăm triệu gấp 35 lần là ba tỷ rưỡi a! ( khoảng 10000 tỷ vnd)
Trong sòng bạc cũng toàn là người có máu mặt, ai cũng là loại lõi đời nhưng mà một lần thắng ba tỷ rưỡi nhân dân tệ thì chưa ai thấy bao giờ, thực sự là kích thích! Quá kích cmn thích!
Lúc này đây sắc mặt Hoàng Lập Thành cũng đã trở nên rất khó coi, hắn sớm đã đoán được lần đặt cược này của Đường Kim không hề đơn giản như vậy nhưng mà hắn vẫn không ngờ được là Đường Kim lại chơi lớn như vậy.
-MỘT TRĂM TRIỆU TỆ!
Nếu như là kẻ khác cược số tiền như vậy thì Hoàng Lập Thành sẽ xem hắn là kẻ ngốc, nhưng mà nhìn bộ dáng của Đường Kim lại tự tin mười phần thế kia thì Hoàng Lập Thành không thể không lo lắng, nếu như Đường Kim thắng thì hắn tuyệt đối sẽ không có đủ tiền trả cho Đường Kim, đừng nói là hắn đến cả Hoàng gia cũng chưa chắc có nhiều tiền mặt như vậy, cho dù Hoàng gia có vô số tài sản nhưng mà nếu chỉ trong một ngày đã rút đi ba tỷ rưỡi tiền mặt thì sợ rằng Hoàng gia sẽ tụt dốc không phanh mất.
-Đường Kim ngươi xác định muốn đặc cược như thế? – Hoàng Lập Thành hít sâu một hơi, mở miệng nói.
-Bắt đầu quay đi! – Đường Kim dường như đã hết kiên nhẫn:
-Bây giờ cũng muộn rồi, ta không muốn lãng phí thời gian.
Hoàng Lập Thành nhẹ nhành thổ ra một ngụm khí, tiếp theo thì vòng quay cũng đã bắt đầu chuyển động, ánh mắt tất cả mọi người trong sòng bạc lập tức dán chặt vào vòng quay, họ sợ rằng sẽ bỏ lỡ giây phút ngàn năm có một này.
Vòng quay bắt đầu chậm dần, chậm dần..sòng bạc càng lúc càng yên tĩnh hơn, mọi người dường như đang nín thở chờ đợi kết quả cuối cùng.
-Sáu, thực sự là số 6!
-Thắng rồi, thắng thật rồi….
-ẶC…
….
Cả sòng bạc bỗng ồn ào lên, vô số người kích động không thôi, có người bệnh tim bộc phát mà nằm lăn ra đất, vài phút thời gian này đối với mỗi người mà nói đều là một kỷ niệm vô cùng kích thích và đáng nhơ, không…không thể nói là mỗi người. vì Đường Kim là một ngoại lệ, bởi vì tất cả đều nằm trong tầm khống chế của hắn.
Ánh mắt mấy người khác trong Đồ Long tiểu tổ nhìn Đường Kim đã thay đổi rất nhiều, tên gia hỏa này không lẽ là thần bài chuyển thế? Không đúng, con hàng này nhất định là đã âm thầm khống chế cò quay, nếu không thì làm sao hắn lại chắc chắn như thế?
-Tiểu Lam, hình như chúng ta phát tài rồi… - Vương Kiến khẽ nói vào tai Tiêu Lam, vùa nãy Đường Kim đã đáp ứng trả họ gấp mười lần tiền.
Lúc này đến cả Lâm Gia Minh cũng không thể có chút đố kị nào với Đường Kim, bởi vì hắn càng ngày càng thấy cách biệt giữa mình và Đường Kim là quá lớn, lướn đến nỗi lắn không thể sinh ra nổi lòng đố kị nữa.
Thực ra đây lầ một hiệu ứng tâm lý rất bình thường, giống như rất nhiều người có thể đố kị hàng xóm hay đồng nghiệp của họ giàu có nhưng khẳng định không ai đi đố kị với Bill gate cả, bởi vì hàng xóm và đồng nghiệp ở cùng một tầng thứ với họ, mỗi người đều chỉ có thể so sánh mình với những người trong cùng một tầng thứ mà thôi, họ sẽ không bao giờ đem mình so sánh với những mục tiêu không thể nào với tới được.
Trước kia Lâm Gia Minh rất đố kị Đường Kim, bởi vì hai người đều là người mới của Ám Kiếm, hắn nghĩ rằng hai người đều sàn sàn nhau, nhưng bây giờ Lâm Gia Minh mới phát hiện ra cách biệt của hai người giống như trời và đất vậy, hắn hoàn toàn không có khả năng sánh vai cùng Đường Kim.
Hoàng Lập Thành không dời mắt khỏi con số 6 trên bàn quay kia, sắc mặt hắn đã trắng bệch, chân hắn như đang mềm nhũn ra, hắn đang phải dùng hai tay bám chặt lấy bàn quay để đỡ lấy thân thể mình, không để cho người khác nhìn ra điều gì khác thường, ít nhất trong mắt mọi người thì Hoàng Lập Thành vẫn khá là trấn định, không có gì là hoang mang lo sợ.
-Ok! Ván này ta thua! – Hoàng Lập Thành nghiến răng nói:
-Nhưng mà ta còn muốn cùng ngươi chơi một ván nữa!
-Lại chơi tiếp? – Đường Kim kinh ngạc nhìn Hoàng Lập Thành:
-Cược tiếp ngươi có tiền chơi không?
-Đương nhiên là có. – Tròng mắt Hoàng Lập Thành lóe qua một tia hung ác:
-Lần này chúng ta sẽ chơi cò quay chân chính, trò cò quay giống như đàn ông nước Nga ngày trước hay chơi vậy, nếu như ta thắng thì ngươi chỉ có thể đem đi mười triệu, còn nếu ta thua thì cái mạng này sẽ đền cho ngươi, thế nào hả? dám chơi không?
Vừa nói Hoàng Lập Thành vừa ra hiệu cho người đem đến một cái bàn sắt, trong cái bàn đó đang đặt một khẩu súng cò quay bóng loáng.
Bốn phía truyền đến từng tiếng mọi người hít vào một ngụm lãnh khí. Độc! Đều nói ông chủ Hoàng của sòng bạc là người ngoan độc, nhưng mà rất ít người được tận mắt chứng kiến sự ngoan độc của hắn, lần này mọi người coi như đã được mở rộng tầm mắt rồi, Hoàng lão bản này thật là thâm, trực tiếp đem tính mạng ra làm tiền cược, người mà đến tính mạng cũng dám đem ra cược thì tuyệt đối không phải là dạng vừa đâu. Hắn không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với chính mình.
-Ôi đuệch! Hoàng Lập Thành, tính toán này của ngươi ngon quá har…cái mạng của ngươi cũng đáng ba tỷ rưỡi sao? – Lưu Phong hừ lạnh một tiếng.
-Đáng hay không không quan trọng. – Hoàng Lập Thành căn bản không thèm nhìn Lưu Phong, hắn nhìn Đường Kim một cái, đột nhiên giống như lấy lại được sự tự tin:
-Đường Kim, ta chỉ hỏi ngươi, có dám cược hay không?
-Huynh đệ, đừng cược với con hàng này, ta nghe nói hắn từng cược mạng mấy lần mà đến bây giờ hắn vẫn còn sống nhăn răng, rõ ràng là chưa thua ai bao giờ. – Lưu Phong thấp giọng nói vào bên tai Đường Kim:
-Cái mạng rách của hắn không đáng ra nhưng mạng ngươi lại rất đáng giá, cược tính mạng cùng hắn quả thật không đáng!
-Đúng đấy anh bạn, không cần cược với hắn nữa, hắn rõ ràng là đã bị dồn vào đường cùng mới đem mạng ra đánh cược. – Bạch Văn cũng bắt đầu khuyên nhủ.
Mấy người khác trong Đồ Long tiểu tổ cũng lần lượt mở miệng can ngăn , rõ ràng là ai cũng cho rằng Đường Kim đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối, hoàn toàn không cần thiết phải lôi tính mạng ra đánh cược với Hoàng Lập Thành, thời đại bây giờ chỉ có bị dồn vào đường cùng thì người ta mới lôi tính mạng ra cược thôi.
-Đường Kim, ta cả đời này chính là lớn lên từ sòng bạc, lúc mẹ ta sinh ta ra thì phát sinh một sự cố, bác sĩ bảo hai mẹ con ta chỉ giữ lại được một người, nhưng mẹ ta đã cược với bác sĩ một phen, kết quả là mẹ tròn con vuông. – Hoàng Lập Thành lại tiếp tục nói, thanh âm nhẹ nhàng nhưng mang theo một cỗ tự tin tuyệt đối:
-Ta chính là từ trong đánh cược mà sinh ra, từ đó về sau ta rất có duyên với bài bạc, cả đời ta chưa từng thất bại lần nào, cuộc đời này của ta cho dù có phải chết thì ta cũng hi vọng sẽ chết vì cá cược, còn ngươi, ngươi dám không?
-Dám không?
Hoàng Lập Thành nhìn Đường Kim, mặt đầy kiêu ngạo, lúc này đây hắn đã không còn chút sợ hãi. Nhất thời đến cả Lưu Phong cũng cảm thấy có chút bội phục Hoàng Lập Thành, con hàng này đúng là có đảm lược.
Lúc này vô số cặp mắt cũng dán lên người Đường Kim, mọi người đều đang chờ đợi Đường Kim trả lời, mọi người đang chờ đợi cũng như là đang hy vọng, đang mê hoặc, không rõ Đường Kim có dám hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận