Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 672: Bốn tiểu hài tử này có tiền không?

-Nơi này à, ta biết, thực ra nói cũng gần quảng trường Ninh Sơn, nó ở ngay trong phố đêm ở một cái ngõ gần đó, nơi đó buổi tối khá là náo nhiệt. – Kiều An An nhìn một cái rồi đáp.
Sau đó nàng lại lập tức hiếu kì hỏi:
-Có chuyện gì thế hả chồng?
-Không có gì, chỉ là mấy đứa con gái nuôi của chúng ta muốn ta mời chúng ăn thịt xiên nướng. – Đường Kim tùy ý nói.
-Khả Ái Lanh Lợi? – Kiều An An cười khẽ:
-Bọn chúng nhất định là trốn ra ngoài đi ăn xong không mang tền rồi.
-Thất tiên nữ, nàng quả nhiên rất thông minh. – Đường Kim lập tức biểu dương, mỹ nữ và trẻ con đều cần phải thường xuyên khen ngợi.
Kiều An An khẽ cười một cái sau đó nàng liền xuống giường mặc quần áo rồi ôm lấy tay Đường Kim:
-Đi thôi.
….
Phía đông nam của quảng trường Ninh Sơn, trong một ngõ nhỏ, nơi này sở dĩ gọi là phố đêm bởi vì ban đêm ở đây khá là nhiều người qua lại, việc làm ăn buôn bán diễn ra khá là tấp nập, hơn nữa ở quảng trường không được phép bày bán hàng dong cho nên không ít người đều tới đây, bây giờ thời tiết rất lạnh, ăn đồ nướng chính là lựa chọn số một lúc này.
Con phố này có tận mấy hàng bán đồ nướng, trong đó có một nhà do một cặp mẹ con mở, người mẹ khoảng ngoài 40, cho gái thì chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người hơi gầy, xem ra tuy rằng mỗi ngày hai người đều nướng rất nhiều đồ nhưng lại ăn chẳng bao nhiêu.
Quầy hàng tuy rằng bầy ở bên ngoài nhưng một số người vẫn ngồi ăn ở bên trong, bên ngoài chỉ kê hai cái bàn, một cái trong đó có 4 tiểu nữ hài đang ngồi, bốn tiểu nha đầu này giống hệt nhau hơn nữa bộ dáng đều vô cùng xinh xắn đáng yêu, trước mặt bọn chúng que xiên đã sắp xếp thành một ngọn núi nhỏ, hiển nhiên là chúng ăn rất khỏe.
-Tiểu Điềm tỷ tỷ, chúng ta muốn thêm 50 xiên thịt dê nữa! – một tiểu nữ hài khẽ vẫy cánh tay dính đầy dầu ăn của nàng nói.
-Được , đợi một chút! – Cô gái bán đồ nướng kia lập tức đáp ứng một tiếng, thanh âm khá là thanh thúy, nhìn là da cô gái này có chút đen nhưng tuyệt đó có thể được gọi là mỹ nữ.
-Tiểu Điềm, bốn đứa nhỏ đó có tiền không vậy? – mẹ của cô gái lúc này nhịn không được thấp giọng hỏi.
-Không biết nữa, nhưng mà… mẹ, cho dù mấy đứa nhỏ không có tiền ta cũng không nhẫn tâm không cho chúng ăn a! – cô gái tên Tiểu Điềm kia nhỏ giọng nói:
-Mấy tiểu nha đầu này nhìn rất là đáng yêu hơn nữa lại còn là chị em sinh tư, ta chưa từng thấy chị em sinh bốn bao giờ, càng chưa thấy qua mấy đứa trẻ nào xinh xắn đáng yêu như vậy!
-Nói thì nói như vậy nhưng mấy đứa nhỏ này ăn cũng khỏe quá đi? – mẹ của cô gái kia rõ ràng đã nhận định là bốn tiểu nha đầu không có tiền, nhưng mà tuy bà nói như vậy nhưng vẫn cứ tiếp tục nướng thịt.
-Mẹ, cho dù bốn đứa nhỏ này có không trả tiền thì trong lòng ta vẫn thấy thoải mái, nhưng mà hai tên khốn kia lại tới rồi, sao bọn chúng ngày nào cũng tới đây ăn uống mà không thèm trả tiền vậy? Có phải là chúng nghĩ mẹ con mình dễ bắt nạt không? – Tiểu Điềm nhìn vào bàn bên cạnh, tức giận thấp giọng nói.
-Được rồi, tiểu Điềm, đừng có trọc vào bọn chúng, bọn chúng không dễ trọc đâu. – mẹ của tiểu Điềm vội vàng nói, đồng thời ánh mắt của bà cũng khẩn trương nhìn về phía bàn kia, thấy hai người kia vẫn đang mải mê ăn uống, không để ý gì đến động tĩnh bên này bà mới yên tâm thở phào một cái.
Trên chiếc bàn đó có hai nam thanh niên khoảng ngoài đôi mươi đang vừa ăn vừa uống bia, hai người này mặc đồng phục bảo an, một bên vừa uống bia một bên vừa nói chuyện về nữ nhân các loại, thỉnh thoảng còn phun ra vài câu cực kì ô uế.
Trên mặt tiểu Điềm lộ rõ biểu tình căm ghét nhưng nàng không dám nói gì.
-Tiểu muội muội, thịt dê xiên của các ngươi. – một lúc sau thì tiểu Điềm mang thịt dê vừa nướng xong tới bàn của bốn tiểu nha đầu, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười, có thể thấy được là nàng rất thích mấy đứa nhỏ này, không có biện pháp a, bốn tiểu nha đầu đúng là vừa xinh xắn lại đáng yêu, người gặp người thích cũng là điều bình thường.
-Cảm ơn Tiểu Điềm tỷ tỷ. – bốn tiểu nha đầu miệng cũng rất ngọt, đồng thanh đáp một câu rồi lại cúi đầu tiêu diệt mấy xiên thịt dê nướng còn đang nóng hổi này.
Cũng chính vào lúc này thì hai tên nam tử mặc đồng phục bảo an kia bỗng đứng dậy, một tên trong đó dường như là nhận được một cuộc điện thoại sau đó liền đứng dậy rời đi.
-Oa, Tiểu Điềm tỷ tỷ, người kia vẫn chưa trả tiền cho tỷ! – một thanh âm của một tiểu nữ hài vang lên, thanh âm này khá lớn cho nên không chỉ hai tên bảo an kia nghe thấy mà những người ở bốn phía xung quanh đều nghe thấy, lập tức có mười mấy cặp mắt đều đổ dồn về phía hia tên bảo an kia, mà hai tên đó thì lại đang nhìn về phía bốn tiểu nha đầu.
Nhìn thấy bốn tiểu nha đầu giống hệt nhau hai người nhất thời đều ngẩn ra, nhưng sau đó lại là một bộ dáng phẫn nộ, tên cao lớn hơn trực tiếp trừng mắt nhìn bốn tiểu nha đầu:
-Tiểu nha đầu, kêu cái gì chứ? Ai nói cho các người là bọn ta chưa trả tiền? Tiền chúng ta sớm đã trả rồi!
-Đúng đấy, chúng ta đã trả rồi. – tên bảo an thấp hơn kia lập tức tiếp lời, sau đó nhìn tiểu Điềm một cái:
-Tiểu Điềm, cô nói xem có phải không? Chúng ta có phải là đã trả tiền rồi hay không?
-Đồ lừa đảo, rõ ràng là chưa trả!
-Thật là đáng ghét! Các ngươi muốn ăn quỵt sao?
-Chúng ta còn không dám ăn quỵt đây này!
-Các người đúng là muốn dạy hư mấy tiểu nữ hài lương thiện như chúng ta sao?
Bốn tiểu nha đầu mỗi người một câu lập tức đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người, lúc này rất nhiều người mới phát hiện ra trên đời này còn có bốn tiểu nữ là là chị em xinh tư hơn nữ còn rất là xinh xắn.
-Chị em sinh tư?
-Đáng yêu quá!
-Thật là xinh xắn!
-Tiểu muội muội, các người tên là gì?
… Bốn tiểu nha đầu chỉ một lát đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nhất thời làm mọi người đều quên mất chuyện hai tên bảo an không trả tiền đã định chuồn đi kia, hai tên bảo an thấy thế lập tức quay người định chuồn.
-Này, các người mau đứng lại! – nhưng mà đúng vào lúc này thì bốn tiểu nha đầu lại đồng thanh hô lên:
-Mau trả tiền đi, không trả tiền thì không được đi!
-Đúng, các người mau trả tiền đi!
-Ăn quỵt trước mặt trẻ con mà không biết ngại à?
-Đúng đấy đúng đấy, mau lên, đừng có bắt nạt hai mẹ con cô bé này!
Rõ ràng là lực hiệu triệu của bốn tiểu nha đầu tương đối mạnh, các nàng vừa hô lên một tiếng đã có vô số người phụ họa lên tiếng chỉ trích hai tên bảo an kia.
-Gào cái gì mà gào? – tên bảo an cao lớn kia đột nhiên quát lớn:
-Mắt các người đều mù hết hay sao? Cũng không thèm nhìn đồng phục của lão tử, biết lão tử là ai không?
-Nhìn cho rõ đây này, mở to mắt chó của các người ra mà nhìn cho rõ, đừng có mà trọc vào bọn ta! – tên bảo an gầy hơn dùng tay chỉ vào dòng chữ trên đồng phục của mình:
-Mau cút xa một chút cho lão tử!
Bốn phía lập tức yên lặng, bởi vì lúc này mọi người đều nhìn rõ đồng phục trên người hai tên bảo an đều là của công ty bảo an Hoàng Kim!
Nhất thời mọi người chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, có vài người thậm chí còn bắt đầu lùi về phía sau, bọn này là người của công ty bảo an Hoàng Kim a! Cả thành phố Ninh Sơn này khắp nơi đều có người của bọn chúng, hắc bạch hai phía đều không dám dây vào chúng, bọn họ chỉ là những người dân bình thường thì làm sao dám đụng vào người của công ty chúng chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận