Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1067: Ta không quan tâm đến sự sống chết của các ngươi.

Trong phòng khách đang có hai nam nhân, trên mặt đều bịt vớ đen, trên tay đều cầm một con dao bấm nhìn khá sắc, lúc này cả hai đang bức lại gần phía Đường Kim.
-Tiểu tử, két sắt nhà ngươi ở đâu? Mật mã là gì? – mộttên hơi cao hơn một chút dùng dao huơ huơ trước mặt Đường Kim nói.
-Tiểu tử, thức thời một chút, chúng ta chỉ cầu tài, không muốn giết người! – tên lùn hơn dùng thân âm âm lãnh nói.
Đường Kim nhất thời buồn bực không thôi, không ngờ hắn cũng có ngày gặp phải cướp vào tận nhà.
-Đáng tiếc là ta không có két sắt, nếu không ta nhất định sẽ nhét các ngươi vào trong đó. – Đường Kim lẩm bẩm nói, hai tay đột nhiên vươn ra, đồng thời túm lấy cổ tay đang cầm dao của cả hai tên, khẽ dùng sức vặn một cái, dao trên tay hai tên cướp nhất thời quay ngược lại ghì vào cổ chúng:
-Ta không cầu tài, ta chỉ giết người., các ngươi nói xem các ngươi muốn chết như thế nào?
-Đừng, xin đừng… - thanh âm của tên lùn hơn đột nhiên biến thành lắp bắp sợ hãi.
-Ta…ta không muốn chết… - tên cướp cao hơn cũng dùng ngữ khí cầu xin nói.
-Phải biết là trên đời này có rất nhiều chuyện không phải cứ muốn là được, chẳng ai muốn chết nhưng cuối cùng không phải đều phải chết hết sao? – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Cho nên không phải các người không muốn chết thì có thể không chết, nếu như các người thật sự không muốn chết thì cho ta một lí do xem nào?
Tối qua vừa mới mua căn biệt thự này hôm nay đã có cướp mò vào làm Đường Kim cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trước giờ vận khí của hắn vẫn luôn rất tốt, không có đen đủi đến mức như vậy chứ?
-Ta…ta ở nhà còn mẹ già tám mươi tuổi… - tên béo ấp úng nói, chỉ là chưa kịp hết câu đã thấy cổ họng nhói lên một cái, nhất thời làm hắn kinh hoàng thét lên:
-Đừng… đừng, đại ca tha mạng, không liên quan đến ta, thật sự không liên quan đến ta, ta chỉ phụng mệnh hành sự…
-Đúng vậy đúng vậy, đại ca, xin người giơ cao đánh khẽ, chúng ta không biết người là cao nhân, chúng ta thật sự chỉ muốn cầu tài thôi… -tên cướp cao hơn kia cũng hớt hải nói.
-Đừng nhiều lời, mau nói, là ai sai các ngươi tới? hắn bảo các ngươi làm gì? – Đường Kim có chút thiếu kiên nhẫn hỏi, hắn biết ngay là không phải có chuyện trùng hợp như thế mà quả nhiên có người muốn làm loạn.
-Là Cường ca bảo chúng ta tới, Cường ca bảo chúng ta tới hăm dọa chủ nhân của biệt thự! – tên lùn nhanh nhảu đáp.
-Cường ca tên Trần Cường, hình như là người của Trần Gia. – tên cao hơn vội bổ sung.
-Được rồi, đều mở miệng ra cho ta. – Đường Kim lười biếng nói.
-Đại ca, người muốn làm…làm gì?...ách…ựa… - hai tên cướp vừa mới hỏi chưa hết câu đã cảm thấy trong cổ họng đột nhiên xuất hiện thứ gì đó trôi thẳng xuống dưới.
Cả hai nhất thời kinh hãi đồng thanh hỏi:
-Đại ca, người vừa cho chúng ta ăn gì thế?
-Không có gì, một viên thuốc độc mà thôi, trong thời gian ngắn không chết người được đâu. – Đường Kim buông tay ra, lùi sau vài bước, ngồi vắt chân lên sô pha nói:
-Tiếp theo các người sẽ cảm thấy có chút khó chịu, bụng thỉnh thoảng nhói đâu, trước ngực sẽ tức tức một chút, bất quá các người cũng không cần lo lắng, trong vòng mười hai giờ đồng hồ các ngươi sẽ không chết được đâu, chỉ cần trong thời gian đó các người có thể lôi cổ tên Trần Cường kia tới đây thì ta sẽ giải độc cho các ngươi.
Vươn vai lười biếng một cái, Đường Kim lại nói tiếp:
-Đương nhiên các ngươi có thể cho rằng ta lừa các ngươi, các ngươi có thể đi viện kiểm tra, bất quá ta khẳng định với các ngươi rằng ngoài ta ra thì không ai giải được độc này cho các ngươi đâu, còn về việc các ngươi có làm theo lời ta hay không thì ta cũng không quan tâm, bởi vì các ngươi sống hay chết cũng không liên quan tới ta, còn tên Trần Cường kia lúc nào rảnh ta đi thu thập hắn cũng được.
-Đại ca, nếu như chúng ta có thể đưa Cường ca tới đây, người thật sẽ giải độc cho chúng ta chứ? – tên lùn có chút bán tín bán nghi hỏi.
-Cái này à, ta trước giờ đều nói lời giữ lời, bất quá vẫn là câu nói ấy, tin hay không thì tùy, ta không quan tâm tới sự sống chết của các ngươi. – Đường Kim lười biếng đáp rồi phất tay:
-Được rồi, các ngươi có thể chim cút rồi đấy.
-Vâng, đại ca, chúng ta đi ngay. – hai tên cướp vội vàng cong đít chạy mất hút.
Đường Kim thì cảm khái:
-Căn biệt thự này không đủ an toàn, tùy tiện mấy tên gà đất chó sành cũng chạy vào được bên trong a.
Thật ra vấn đề này lúc trước Đường Kim đã chú ý tới, mặc dù biệt thực có cổng có tường hẳn hoi nhưng vẫn còn vô số nơi có thể lẻn vào được, thậm chí có thể bơi từ biển vào, đối với người bình thường mà nói ở đây thật không đủ an toàn, chỉ bất quá đối với Hàn Tuyết Nhu cái này cũng không thành vấn đề quá lớn cho nên hắn mới mặc kệ, chỉ là Đường Kim thật không nghĩ tới vậy mà có cướp lẻn vào thật.
-Thời gian cũng không sai biệt lắm, nên đi đón Tuyết Nhu về nhà rồi. – Đường Kim lảm bẩm nói rồi đi ra khỏi biệt thự hướng về phía bãi biển.
Đường Kim không nhanh không chậm đi trên bờ biển, hắn tính toán thời gian khá là chuẩn, lúc hắn vừa tới nơi thì Hàn Tuyết Nhu cũng vừa huấn luyện xong, nàng vừa thấy hắn đã vội lao tới nhào vào lòng hắn làm vô số nam sinh hâm mộ gần chết.
-Chàng thật sự chưa đi? – Hàn Tuyết Nhu bá lấy cổ Đường Kim, dị thường vui vẻ nói.
-Thân ái, thật ra thì ta vừa tới được một lúc. – Đường Kim đáp:
-Lúc trước ta về đại học Thiên Nam có chút chuyện.
-Ừ, chúng ta về nhà thôi. – Hàn Tuyết Nhu buông cổ Đường Kim ra, cánh tay đổi sang ôm tay hắn, cả khối thân thể phong mãn tựa vào người Đường Kim, thần thái tỏ ra rất vui sướng.-Thân ái, nàng muốn về nhà bằng tốc độ nhanh nhất hay chậm nhất? – Đường Kim ôm lấy eo Hàn Tuyết Nhu, cười hì hì hỏi.
-Ta a, không muốn nhanh cũng không muốn chậm, cứ đi bộ như này về nhà đi. – Hàn Tuyết Nhu yêu kiều nói.
-được, vậy chúng ta đi từ từ. – Đường Kim một lời đáp ứng, thật ra thì khu huấn luyện cách biệt thự của hai người không xa, đi bộ từ từ cũng không đến một tiếng đồng hồ, bất quá Đường Kim không ngại việc này, cho dù có đi bộ cả buổi tối hắn cũng không hề ngại.
-Thật là đẹp. – Hàn Tuyết Nhu tựa cả người vào Đường Kim, nhìn ánh hoàng hôn chiếu trên mặt biển, có chút xuất thần cảm khái.
Cảnh sắc lúc này xác thực là vô cùng tươi đẹp đối với Đường Kim mà nói cảnh đẹp, người cành đẹp, trong mắt hắn khung cảnh đẹp nhất thế giới cũng không bằng bạn gái mình.
Hai người chậm rãi đi bộ, dần dần rời khỏi khu vực huấn luyện quân sự, nhưng đúng vào lúc này đột nhiên xuất hiện hai người chặn đứng đường đi của Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu.
Trong hai người có một người mặc quần áo rằn ri, chính là bộ quân phục cho tân sinh viên đi huấn luyện, hơn nữa người này cũng là kẻ hôm qua Đường Kim đã gặp, chính là tên cổ võ giả tướng mạo bình bình nhưng thích trang bức hôm qua, còn một người khác thì mặc quần tây áo vét, tướng mạo cũng tương đối bình thường, có vài phần tương tự với thanh niên kia nhưng tuổi tác có lẽ là nhiều hơn một chút, cả chiều cao cũng hơi nhỉnh hơn chút đỉnh.
-Ngươi nói công phu của ngươi rất lợi hại? – nam nhân mặc vét nhìn thẳng vào Đường Kim, nhàn nhạt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận