Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 660: Chỉ có năm tệ.

-Hai mươi triệu! – Đường Kim đột nhiên lên tiếng hét ra một cái giá càng cao, một bộ dáng như nhất định phải có được thứ đồ này vậy.
Cả đám người lắc đầu, Đường Kim rõ ràng là không có kinh nghiệm đấu giá mà, hắn càng biểu hiện ra việc phải có bằng được thì Hứa Phiêu Phiêu càng không có hắn được như ý muốn.
Qủa nhiên là như vậy, Hứa Phiêu Phiêu lập tức giơ tay lên, từ từ phun ra một câu:
-Hai mươi triệu linh một vạn.
Lúc báo gia cái giá này, Hứa Phiêu Phiêu còn cố ý dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Đường Kim một cái, một bộ dáng như kiểu quyết không bỏ qua.
-Ba mươi triệu! – Đường Kim dường như có chút tức giận, lần này hắn không cần nghĩ nhiều mà trực tiếp thêm mười triệu nữa.
-Ba mươi triệu một vạn! – Hứa Phiêu Phiêu cũng không chịu yếu thế, lập tức thêm ngay 1 vạn.
-Này, sự nhẫn nại của ta có giới hạn đó. – Đường Kim trợn mắt nhìn Hứa Phiêu Phiêu một cái.
-Đường Kim, nếu như không có tiền chơi tiếp thì đừng có chơi nữa. – Hà Bất Bình lập tức lựa thời cơ lên tiếng ủng hộ vợ mình:
-Nếu đã là đấu giá thì mọi người đều có thể ra giá, đây là quy tắc, ai cũng không thể phá hoại.
-Thôi đi chồng. – Diệp Tử Vận lại nhỏ giọng khuyên nhủ.
-Không thể thôi được. – Đường Kim giường như đã bị động vào lòng tự tôn, hắn lập tức báo ra một cái giá trên trời:
-năm mươi triệu!
Ra giá xong hắn nhìn Hứa Phiêu Phiêu làm một câu:
-Này, nữ nhân tên Hứa Phiêu Phiêu kia, đừng có nói ta không cảnh cáo cô, nếu lần này cô mà còn dám lên giá nữa thì ta sẽ cho cô dùng năm mươi triệu để mua một món đồ không đáng tiền đấy!
-Buồn cười, ngươi cho rằng có thể dọa được ta sao? – Hứa Phiêu Phiêu cười lạnh một tiếng, sau đó lại giơ tay lên:
-Năm mươi triệu một vạn!
-Ta không có tâm tình dọa ngươi đâu. – Đường Kim cười xán lạn một cái sau đó quay đầu nhìn Diệp Tử Vận:
-Thân ái à, nếu ả ta đã muốn vậy thì nhường cho ả đi.
-Ừm, để cho ả ta đi. – Diệp Tử Vận cười một cái thật tươi, dường như nàng rất vui vẻ.
Mọi người lập tức ngẩn ra, ý của Đường Kim là hắn thực sự không cần cái dây chuyền này nữa sao?
-Năm mươi triệu một vạn, có ai ra giá nữa không? – Tạ Mẫn lại lên tiếng.
Không có ai hồi ứng, nhất thời sắc mặt của Hứa Phiêu Phiêu bắt đầu trở nên khó coi.
-Đường Kim, ngươi xác định là không ra giá nữa? – Hà Bất Bình nhàn nhạt nói:
-Nếu như ta đoán không sai thì đây là dây chuyền mà Diệp Tử Vận đã từng dùng phải không?
-Ta là người nói lời giữ lời, vừa rồi ta nói không ra giá nữa là không ra giá nữa, chiếc dây chuyền đó để cho các người đấy. – Đường Kim lười biếng đáp.
-Nếu không có ai ra giá nữa thì xin chúc mừng Hứa tiểu thư đã trở thành chủ nhân của chiếc dây chuyền này. – trên mặt Tạ Mẫn lộ ra nụ cười rất tươi, đối với nàng mà nói thì lần đấu giá này là một niềm vui ngoài ý muốn.
Hứa Phiêu Phiêu đứng dậy đến bên cạnh Tạ Mẫn rồi nhận lấy sợi dây chuyền kia, nhìn một cái sau đó hừ lạnh:
-Đợi lát nữa ta sẽ tặng nó cho một kĩ nữ, đồ mà kĩ nữ dùng qua thì chỉ thích hợp cho kĩ nữ tiếp tục dùng thôi.
Hứa Phiêu Phiêu vừa nói ra lời này thì mọi người đều cảm thấy ả đúng là có chút thâm độc, đây rõ ràng là mắng Diệp Tử Vận là kĩ nữ a?
Phụt!
Một tiếng cười yêu kiều phát ra từ miệng Diệp Tử Vận, mọi người nhìn qua thì phát hiện Diệp Tử Vận đang giống như không nhịn được cười còn dùng tay khẽ đánh lên ngực Đường Kim vài cái, dường như rất là vui vẻ.
Mọi người thấy thế thì lập tức có chút khó hiểu, đầu óc của Diệp Tử Vận không phải là hỏng rồi chứ? Bị người ta chửi kháy một câu sâu cay như thế mà nàng vẫn vui được?
-Ta đúng thật là một người lương thiện a. – Đường Kim cười hì hì.
-Đường huynh, nếu ta đoán không nhầm thì sợi dây chuyền kia còn có một cố sự nào đó phải không? – Bạch Đại Hải bỗng lên tiếng hỏi.
Lúc này những người khác cũng nhìn về phía Đường Kim, hiển nhiên là bọn họ cũng rất hiếu kì với lai lịch của sợi dây chuyền này, không cần biết nó là món đồ tầm thường như thế nào thì lúc nó được đấu giá lên tới 50 triệu thì nó đã không còn là một món đồ tầm thường nữa.
-Lúc chuẩn bị vào khách sạn các người có phát hiện cách cửa khách sạn khoảng hai trăm mét về bên trái có một bé gái đang ngồi bán đồ trang sức ở đó không? – Đường Kim nghiêm túc hỏi.
-Ta nhìn thấy, bé gái đó khá là khả ái. – Hoàng Lệ Tinh gật đầu.
-Trời lạnh như thế này mà một bé gái phải ngồi đó bán trang sức kiếm tiền thì đúng thật là khổ quá mà. – Đường Kim bày ra một bộ dáng đồng tình:
-Người lương thiện như ta tự nhiên là không thế không giúp rồi, cho nên ta mới mua giúp cô bé ấy một sợi dây chuyền.
Một sợi dây chuyền?
Không ít người vô thức nhìn về phía sợi dây chuyền trong tay Hứa Phiêu Phiêu, trong lòng thầm nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
-Các người biết sợi dây chuyền đó bao nhiêu tiền không? – Đường Kim lại hỏi.
-Hình như mười tệ thì phải. – có người đáp.
-Không đến cái giá đó đâu, thực ra chỉ có năm tệ mà thôi. – Đường Kim cười hì hì:
-Nhưng mà ta không có tiền lẻ cho nên ta mới dùng mười tệ để mua hai sợi.
Đường Kim vừa nói vừa móc từ trong túi ra một sợi dây truyền, thần sắc của mọi người càng thêm cổ quái, sắc mặt Hứa Phiêu Phiêu thì lại càng thêm khó coi, bởi vì cho dù là ai thì cũng nhìn ra được chiếc dây chuyền giá năm tệ trên tay Đường Kim hoàn toàn giống hệt với chiếc dây chuyền Hứa Phiêu Phiêu vừa dùng năm mươi triệu một vạn tệ đấu giá được, dường như là từ một khuôn đúc ra vậy.
-Thứ đồ chỉ có năm tệ ta tất nhiên là sẽ không thể tặng cho Tử Vận rồi, cho nên ta mới để Tử Vận quyên cho Tạ tiểu thư, thực ra ta còn quyết định rằng nếu ai đấu giá được sợi dây chuyền trên thì ta sẽ tặng nốt sợi còn lại cho người đó, coi như là mua một tặng một đi. – Đường Kim cười ha ha một cái sau đó thật sự đứng dậy đi về phía Hứa Phiêu Phiêu đem sợi dây chuyền trong tay mình đưa trước mặt ả:
-Này, ta là người rất giữ nguyên tắc, tuy rằng ta không thích cô nhưng mà nếu cô đã đấu giá được sợi dây chuyền kia thì ta vẫn sẽ tặng thêm sợi này cho cô.
-Phụt!
Diệp Tử Vận nhịn không được cười ồ lên, đám người xung quanh cũng bắt đầu cười ầm lên, mấy người lúc trước nghĩ Đường Kim là kẻ ngốc bây giờ đều cho rằng mình mới là kẻ ngốc, có kẻ ngốc nào troll được quả thâm như thế không hở?
-Ngươi! Ngươi! – sắc mặt Hứa Phiêu Phiêu lập tức trắng bệch, nàng vốn cho rằng mình có thể hạ nhục được Đường Kim và Diệp Tử Vận, nào ngờ bây giờ mới biết là mình đang làm trò cười cho người khác xem.
-Tạ tiểu thư, lúc trước cô giới thiệu kiện đồ vật đấu giá này hình như còn có chút vấn đề? – Hà Bất Bình lúc này khẽ chau mày nhìn Tạ Mẫn.
-Không có vấn đề gì hết, chiếc dây chuyền này đối với rất nhiều người mà nói thì nó đúng là không đáng một xu nhưng đối với một vài người mà nó thì nó lại là một món đồ vô giá, ờ, giống như bây giờ vậy, nó có thể bán được cái giá năm mươi triệu tệ thì đối với những cô nhi hay những đứa trẻ lang thang đang cần số tiền này mà nói thì nó tất nhiên là một bảo vật vô giá rồi. – người tiếp lời lại là Đường Kim, nói xong hắn từ từ bỏ sợi dây chuyền trên tay xuống rồi lập tức quay lại chỗ Diệp Tử Vận, lại lần nữa ôm nàng ngồi lên đùi mình.
-Hà tiên sinh, đúng như Đường tiên sinh nói, lời giới thiệu lúc trước của ta không có vấn đề gì hết. – lúc này Tạ Mẫn cũng nhàn nhạt nói:
-Lần đấu giá này đã giao dịch thành công, bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục đấu giá món đồ thứ hai, cũng là một sợi dây chuyền, đây là một sợi dây chuyền kim cương, đã từng có một sợi dây chuyền giống như thế này ở nước ngoài được đấu giá với giá lên tới trên hai mươi triệu, bây giờ mọi người đều có thể ra giá.
-Một vạn. – Tạ Mẫn vừa dứt lời thì đã có người lập tức ra giá, người này không ai khác chính là Đường Kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận