Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 530: Ngươi mới bị thần kinh ấy.

- Trước khi đến đây thì ta muốn đánh ngươi một trận. – Thu Phong Hàn từ từ nói:
- Nhưng bây giờ ta đổi ý rồi, thực lực của ngươi và ta có lẽ khó phân cao thấp mà ta lại rất thích tác phong của ngươi, cho nên ta muốn mời ngươi ra nhập Tiềm Long, trước mắt Thần Long Sứ Giả vẫn còn trống một vị trí, nếu như ngươi ra nhập Tiềm Long thì vị trí đó sẽ là của ngươi.
Đường Kim ngạc nhiên nhìn Thu Phong Hàn:
- Ngươi mời ta ra nhập Tiềm Long?
- Đúng vậy. – Thu Phong Hàn gật đầu.
- Đầu óc ngươi có vấn đề không vậy? – Đường Kim lại hỏi
- Lần trước có một tên tâm thần nói ta bị thần kinh cho nên ta tin rằng đầu óc ta rất bình thường. – Thu Phong Hàn không chút tức giận.
- Ngươi có biết là ta đang lên kế hoạch tiêu diệt Tiềm Long các ngươi không? – Đường Kim cảm thấy cạn cmn lời, hắn nghĩ tên gia hỏa này chắc bị thần kinh thật rồi.
- Chính vì thế cho nên ta càng muốn ngươi ra nhập Tiềm Long. – Thu Phong Hàn cười nhẹ một cái:
- Vì như thế thì Tiềm Long có thể bớt đi một địch nhân có tiềm lực rất lớn.
- Lẽ nào ngươi không biết ta đã từng giết rất nhiều người của các ngươi?
- Nếu như vì vậy mà ngươi có thể gia nhập Tiềm Long thì họ chết cũng đáng. – Thu Phong Hàn tiếp tục nói.
Đường Kim trừng mắt nhìn Thu Phong Hàn rồi tiếp lời:
- Được rồi, nếu như ngươi có thể làm được một việc thì ta nhất định sẽ gia nhập Tiềm Long.
- Việc gì? – Thu Phong Hàn dường như có chút hưng phấn.
- Đem Băng Đường mỹ nữ gả cho ta. – Đường Kim nhanh chóng nói.
- Hả ? Băng Đường mỹ nữ là ai? – Thu Phong Hàn ngạc nhiên.
- À, bọn họ có một biệt danh gọi là Băng Sương sát thủ. – Đường Kim đáp
Vẻ hưng phấn trên mặt Thu Phong Hàn phút chốc biến mất, hắn dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim, mãi đến ba chục giây sau mới buồn bực than một tiếng:
- Đường Kim, hóa ra ngươi bị bệnh thần kinh thật!
- Tên tâm thần nhà ngươi nói ta bị thần kinh cho nên ta tin rằng mình rất bình thường. – Đường Kim dùng ngay câu của Thu Phong Hàn lúc nãy.
- Xem ra việc này không còn gì thương lượng nữa rồi. – Thu Phong Hàn buồn bực:
- Ta đi đây, hai ngươi đi khách sạn đặt phòng đi!
Cuối cùng Thu Phong Hàn còn nhìn Diệp Tử Vận thêm một cái rồi bổ xung một câu:
- Vị mỹ nữ này, ở trên giường nhớ thỏa mãn con sói đang động dục bên cạnh cô nhé, đừng để hắn thiếu thốn tới mức muốn đè cả Băng Sương sát thủ.
Nói xong mấy câu cuối cùng Thu Phong Hàn đã mất tăm mất tích, đột nhiên xuất hiện cũng đột nhiên biến mất.
- Ngươi mới bị thần kinh, Băng Đường mỹ nữ là cực phẩm mỹ nữ mà còn không muốn đè thì có còn là đàn ông không? – Đường Kim bất mãn mắng một câu, nếu không phải Thu Phong Hàn chạy quá nhanh thì hắn đã xông lên cho tên kia một trận rồi.
Diệp Tử Vận chỉ cảm thấy vô cùng kì quái, nàng định nói gì đó nhưng cuối cùng lời vừa đến cửa miệng thì chỉ kịp thốt lên:
- Chúng ta đi thôi.
Đường Kim cũng không nói thêm gì nữa mà cùng với nàng rời đi. Mãi lúc này ngọn lửa kia mới nhỏ lại nhưng nó cũng đem ngôi nhà của Diệp Tử Vận thiêu gần hết rồi, hai người rời đi được một lúc thì xe cứu hỏa mới tới, nhưng lúc này họ mới tới thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
….
Chiếc Audi từ từ lăn bánh trên đường ở kinh thành, trong xe Diệp Tử Vận đã khôi phục lại vẻ đoan trang vốn có còn Đường Kim thì đang khép hờ mắt, bộ dạng như đang nghỉ ngơi một lát vậy. Nhưng thực chất không phải là hắn đang nghỉ ngơi mà là hắn đang theo dõi tình huống trong Thiên Đạo Tiên Cảnh, cụ thể là xem Tống Oánh Trúc Cơ có gặp vấn đề gì không, hắn không cần vào bên trong cũng có thể nhìn rõ tình huống ở đó, đoạn thời gian này cứ cách một lúc hắn lại theo dõi tình huống bên trong một lần, hắn không muốn con bọ cạp đáng yêu của mình xuất hiện bất cứ tình huống ngoài ý muốn nào.
Nhìn kĩ một lát thì hắn cũng yên tâm hơn, quá trình Tống Oánh đột phá Trúc Cơ rất thuận lợi, chắc chắn sẽ không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa chẳng cần đợi đến Long Kiếm chi chiến bắt đầu thì nàng đã đột phá xong rồi.
Xác nhận mọi việc ổn thỏa xong, Đường Kim mới mở mắt ra, lúc trước Diệp Tử Vận cứ nghĩ hắn đang ngủ, đột nhiên thấy Đường Kim mở mắt nàng mới hỏi:
- Bây giờ ngươi muốn đi đâu?
- Tối qua còn chưa có ngủ, tìm nơi nào đó ngủ một lát. ( DG: vào nhà nghỉ đi, anh chỉ ngủ thôi chứ anh không làm gì đâu…hehe) – Đường Kim ngáp dài một cái, vừa nãy giả vờ ngủ một lát làm hắn lúc này bắt đầu buồn ngủ thật rồi.
- Nơi ở của ta bị thiêu rồi, nếu không chúng ta quay lại khách sạn tối hôm qua nhé? – Diệp Tử Vận đề nghị:
- Thực ra căn phòng tối hôm qua là Đại Nhi tiểu thư đặc biệt giữ lại cho chính mình ở đó, nơi đó chưa bao giờ bố trí cho khách hết, chúng ta trực tiếp tới đó là được rồi.
- Ok! – Đường Kim cũng không phản đối.
Nhưng đúng vào lúc này thì lại có điện thoại gọi đến, lần này không phải là điện thoại của Diệp Tử Vận nữa mà là điện thoại của Đường Kim, hắn lấy điện thoại ra nhìn một cái thì phát hiện là Ninh Tâm Tĩnh gọi tới.
- Ninh giáo quan, là việc của Phương Thiếu Quốc à? – Đường Kim vừa bắt máy đã đi thẳng vào vấn đề.
- Phương Thiếu Quốc? – đầu giây bên kia Ninh Tâm Tĩnh ngẩn ra một lúc:
- Phương Thiếu Quốc làm sao cơ?
- À, Ninh giáo quan, chuyện này lát nữa cô sẽ biết thôi, cô tìm ta có việc gì không? – Đường Kim không nghĩ tới Ninh Tâm Tĩnh gọi cho hắn không phải vì việc của Phương Thiếu Quốc nên lập tức hỏi lại.
- Ta phụ trách điều tra cái chết của Vĩ Hưng, ta nghi ngờ trước khi hắn chết đã bị người khác hạ độc nhưng mà muốn chờ kết quả xét nghiệm thì còn phải đợi mấy ngày nữa, ngươi tinh thông độc thuật cho nên ta muốn ngươi qua đây giúp đỡ một chút, như vậy có thể đẩy nhanh tiến độ điều tra. – Ninh Tâm Tĩnh nhanh chóng nói.
- Ờ, vậy cũng được, cô đang ở đâu? Ta lập tức tới tìm cô. – Đường Kim tạm thời áp chế cơn buồn ngủ xuống.
- Khách sạn Hilton phòng số 1308. – Ninh Tâm Tĩnh đáp.
- Ok. Ta lập tức tới đó. – Đường Kim cúp máy rồi nhìn Diệp Tử Vận:
- Tới Khách sạn Hilton đi, ta có chút việc cần giải quyết.
- Ừm. – Diệp Tử Vận ừ một tiếng rồi tiếp tục lái xe.
Nhưng chiếc xe mới đi được vài trăm mét thì Đường Kim đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm, hắn dường như hành động theo phản xạ tự nhiên, một tay ôm lấy Diệp Tử Vận sau đó lập tức biến mất khỏi chiếc xe, thuấn di tới vị trí cách đó mấy chục mét.
Lúc này Đường Kim mới thấy rõ thứ mang đến cảm giác nguy hiểm cường liệt kia cho hắn chính là một thanh đoản kiếm, một thanh kiếm giống như kiểu kiếm của tên Bạch Phát Đạo Sĩ kia vậy. Đường Kim biết đây là phi kiếm chuyên dụng của người trong Tiên môn, thanh phi kiếm kia cho Đường Kim cảm giác không hề thua kém phi kiếm của Bạch Phát Đạo Sĩ, thậm trí trên phương diện khí thế còn nhỉnh hơn một phần.
- Bùm!
Chỉ trong một sát na phi kiếm đã tiếp xúc với chiếu Audi và phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chiếc xe vỡ thành từng mảnh vụn bay đầy trời.
Thanh phi kiếm kia từ trong đống vụn bay thẳng lên trời sau đó lập tức bay về phía nó phát ra và nằm gọn trong tay một người đang đứng cách đó mấy trăm mét. Đây là một nam tử mặc áo bào xanh, hắn đứng trên đỉnh một chiếc ô tô, ánh mặt lạnh lùng chiếu thẳng về phía Đường Kim.
- Đường Kim, mau đến nộp mạng đi!
Một thanh âm lạnh lùng vang lên sau đó chỉ thấy nam tử áo bào xanh từ từ quay người đạp lên đỉnh từng chiếc ô tô đang đi trên đường bay nhanh về phía xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận