Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1080: Nàng sớm nên ngoan như thế.

Sau khi giải quyết xong vấn đề an toàn của Tiểu Đậu Nha và Tô Vân Phi, Đường Kim cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, hiện tại vấn đề duy nhất chỉ còn mỗi Mộc Vũ mà thôi.
Xuống dưới phòng khách, Đường Kim búng tay một cái giải khai cấm chế trên người Mộc Vũ, vừa được giải thoát Mộc Vũ vội vàng từ sô pha bật dậy nhưng không phải lao tới liều mạng với Đường Kim mà là lao thẳng vào nhà vệ sinh, bị làm tượng gỗ cả nửa ngày, nàng sớm đã nhịn không nổi nữa.
Mãi đến 3 phút sau, Mộc Vũ mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, dùng ánh mắt hung hăng nhìn Đường Kim phẫn nộ nói:
-Đường Kim, ngươi là tên lưu manh chết bầm, ngươi rốt cuộc là có ý gì? Nữ nhân kia đã làm gì với ta? Sao ta lại không thể nói chuyện cũng không thể động đậy…ây… ngươi làm gì đó?
Mộc Vũ đột nhiên kinh hô một tiếng bởi vì lúc này Đường Kim đột nhiên kéo nàng tới, thân thể nàng mất khống chế mà nằm ngang trên đùi hắn.
-Bốp! – Đường Kim võ một cái thật mạnh lên bờ mông phong mãn của Mộc Vũ.
-Ách..đau quá…. – Mộc Vũ thét lên một tiếng kêu đau sau đó càng phẫn nộ nói;
-Đường Kim, đồ lưu manh, ngươi điên rồi, sao lại đánh mông…ách.
Đường Kim lại vỗ thêm cái nữa, hơn nữa lần này dùng lực mạnh hơn đến nỗi Mộc Vũ chỉ cảm thấy như nàng sắp khóc lên được.
-Mộc Mộc, Oánh Oánh bảo bối nói nàng không chịu an phận, ta cũng cảm thấy nàng thật sự rất bướng, để nàng im lặng nửa ngày trời lẽ nào nàng không chịu nghĩ xem tại sao hiện tại nàng vẫn còn sống sao? – Đường Kim nhàn nhạt nói:
-Nàng có biết là mình đã đem đến bao nhiêu phiền phức cho mọi người không? Nàng có biết Tô lão sư và Tiểu Đậu Nha vì nàng mà phải đối mặt với nguy hiểm không? Nàng có biết hôm nay ở trường có hai sinh viên mới bị bom nổ đến tan xương nát thịt không? Ta không ngại phiền phức nhưng mà Mộc Mộc than ái, nếu như nàng vẫn thích bướng bỉnh như ngày trước, không biết nghe lời thì ta chỉ còn cánh đánh đến bao giờ nàng nghe thì thôi.
Mộc Vũ cuối cùng cũng yên lặng, mãi một lúc sau mới có chút bất an hỏi:
-Ngươi nói xem ta làm họ gặp nguy hiểm là có ý gì?
-Hắc Võng đã bắt đầu nhắm vào ta, cũng có nghĩa là những người bên cạnh ta cũng sẽ gặp nguy hiểm, nếu như lúc đầu ta không quản việc của nàng thì mọi chuyện sẽ không phát sinh đến mức này. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Ta chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã làm, ta cũng không sợ cái Hắc Võng rắm chó kia, nhưng nàng mới là khởi nguyên của tất cả mọi việc, ít nhất thì nàng nên phối hợp một chút, nếu không ở đây sẽ không ai thích nàng đâu.
-Ai bảo tên lưu manh nhà ngươi tìm nhiều nữ nhân như vậy… - Mộc Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm, chỉ là còn chưa nói xong thì mông nàng lập tức lại gặp nạn, một tiếng bốp cực lớn vang kèm theo cảm giác đau rát vang lên.
-Ê, ngươi không thể nhẹ tay một chút sao? – Mộc Vũ buồn bực nói.
-Bốp. – Đường Kim không hề do dự lại phát thêm cái nữa, lúc trước hắn quá chiều chuộng cô nàng này, hiện tại cần phải hảo hảo giáo huấn một chút.
-Ngươi… - Mộc Vũ đau đến trực tiếp rơi lệ, muốn mắng Đường Kim nhưng lại sợ bị đánh mông tiếp, nhất thời không biết làm thế nào chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất, tạo sao nàng lại gặp phải một tên lưu manh như thế này chứ?
Bất tri bất giác những chuyện phát sinh giữa nàng và Đường Kim lướt qua một lượt trong đầu nàng, từng khung cảnh nét bong như trong phim làm nỗi ủy khuất trong lòng nàng bất tri bất giác bị tiêu giảm dần đi, vừa rồi Mộc Vũ chỉ là vì bị cho làm tượng nửa ngày mà hờn giận một chút thôi, nhưng bây giờ sau khi đã bình tĩnh lại nàng mới minh bạch,đoạn thời gian này Đường Kim xác thực là đã giúp nàng làm rất nhiều việc.
Nếu như nàng không quen biết Đường Kim thì nàng đã sớm bị chết trong bệnh viện rồi, mà cơ cấu của Hắc Võng ở trong đại học Thiên Nam vẫn sẽ vận hành bình thường, không có ai phát hiện, Đường Kim cũng căn bản không tham gia vào việc này, tự nhiên cũng sẽ không gặp phải phiền phức,cũng chính là nói Đường Kim không những cứu nàng mà còn vì nàng đối kháng lại cả tổ chức thần bí kia nữa.
Trong bệnh viện gặp phải sát thủ, Đường Kim giúp nàng giải quyết, tại Minh Hồ Sơn Trang nàng bị chị em tốt của mình bán đứng suýt chút nữa vừa thất thân lại mất mạng, cũng là Đường Kim kịp thời xuất hiện, mà sáng hôm nay khi trước mặt nàng là nòng súng đen ngòm, nghe thấy tiếng súng nàng cứ tưởng bản thân đã chết rồi, nhưng lại là Đường Kim một lần nữa cứu được nàng, vậy mà vừa rồi nàng chỉ biết bướng bỉnh hồ nháo, chỉ biết giận dỗi hắn, quả thực là không nên như thế.
-Này, Đường Kim, xin lỗi nha, ta nên cảm ơn ngươi lại cứu ta một lần nữa. – Mộc Vũ cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ khí đầy vẻ hối lỗi, tuy rằng nàng rất kiêu ngạo nhưng cũng không phải loại nữ nhân không biết tốt xấu.
-Mộc Mộc thân ái, nàng nên sớm ngoan như vậy mới đúng chứ. – Đường Kim lười biếng đáp, sau đó đỡ Mộc Vũ đứng dậy:
-Ừm, chuẩn bị ăn cơm đi.
Thức ăn đã được bày lên bàn, Bối Hương Hương sớm đã đợi không được nhảy tọt vào một cái ghế ngồi chỉ đợi ăn cơm, đợi Tống Oánh và Tiểu Đậu Nha từ trong bếp đi ra thì bữa tối cũng chính thức bắt đầu. bữa cơm này người thấy vui vẻ nhất tất nhiên là Bối Hương Hương, người ngồi ngoan ngoãn nhất không phải Tiểu Đậu Nha mà là Mộc Vũ vừa mới bị đánh mông một trận, hiện tại nàng đang giống như một cô dâu nhỏ mới về nhà chồng, đừng hỏi ngoan bao nhiên luôn.
Ăn cơm song thì đã là 7 giờ tối, Bối Hương Hương và Tô Vân Phi rời đi, Đường Kim cũng đưa Mộc Vũ đi, hai người trở lại bờ hồ.
-Hiện tại chúng ta phải làm thế nào? – ngồi trên bãi cỏ, Mộc Vũ có chút bất an hỏi.
-Không ngoài ý muốn thì chúng ta vẫn là mục tiêu chủ yếu của Hắc Võng, chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được. – Đường Kim đáp, lúc trước hắn đích thân bảo vệ Mộc Vũ cũng chính là vì nguyên nhân này chứ không phải là vì hắn thích nàng.
-Vậy nếu như chúng một mực không xuất hiện thì sao? – Mộc Vũ hỏi.
-Bọn chúng sẽ xuất hiện, cho dù chúng không xuất hiện ta cũng sẽ chủ động tìm chúng. – Đường Kim tự tin mười phần với việc này, ôm cây đợi thỏ chỉ là chiến lược tạm thời mà thôi, kế hoach căn bản vẫn là tìm ra lực lượng ẩn tàng của Hắc Võng, đem bọn chúng triệt để hủy diệt, chỉ có như vậy việc này mới kết thúc hoàn mỹ.
Nhưng muốn tìm được đại bản doanh của Hắc Võng lại không phải là một chuyện dễ dàng, hắn hiện tại chỉ có thể đợi tin tức từ phía Hiểu Hiểu và Ninh Tâm Tĩnh, một khi phía các nàng có tiến triển mới, hắn lập tức sẽ hành động.
Mộc Vũ trầm mặc rất lâu, không biết nàng đang nghĩ gì, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nàng đích thực cần phải nghiêm túc suy nghĩ kĩ càng một phen, có nhiều thứ cần phải chỉnh lí lại, bởi vì nàng biết từ nay về sau cuộc sống của mình đã không thể nào như trước kia được nữa, không thể tiếp tục làm lão đại của hội tỷ muội làm việc không biết đến cố kị nữa.
Không biết qua bao lâu, nàng cuối cùng cũng lên tiếng:
-Tối nay chúng ta ngủ ở đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận