Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 210: Xe không cần nổ máy

Thấy Hàn Tuyết Nhu không nói lời nào, Phương Mẫn nói tiếp:
- Aiz, tuần trước tôi đã cố ý lên diễn đàn Nhị Trung tìm tư liệu của Đường Kim. Tôi phát hiện ra, tình địch của cậu rất là cường đại, cậu nên cố gắng thêm nha, hình như Đường Kim rất được các cô gái chào đón đó.
- Gì chứ? Tôi chả thèm lo, tôi cũng đâu có thua kém người khác.
Hàn Tuyết Nhu nói thế nhưng trong lòng lại cảm thấy là lạ.
- Tôi nói với cậu nha, người như Đường Kim nhất định là có một đám con gái thương thầm, nếu cậu không muốn chia tay thì nên nghĩ cách kiếm một địa vị trong lòng hắn mới được.
Phương Mẫn nhỏ giọng nói:
- Nếu cậu nhận ra không thể nào làm người cuối cùng của hắn, vậy thì đơn giản nhất là làm người đầu tiên. Ồ, chẳng qua nhỡ đâu tên này đã có người khác rồi thì sao?
- Phương Mẫn, ả sắc nữ này, đưa ra cái chủ ý thối tha gì vậy?
Hàn Tuyết Nhu thấp giọng mắng, nàng lần đầu tiên biết được Phương Mẫn bát quái như vậy.
- Đây cũng không phải chủ ý thối tha, tóm lại, vì là bằng hữu chân chính nên tôi mới nói cho cậu, sau này cũng đừng có trách tôi vì không quân sư quạt mo nha.
Phương Mẫn cười nhẹ một tiếng:
- Được rồi, tôi đi trước, một câu cuối cùng, nhìn cậu sớm muộn chắc chắn cũng bị Đường Kim ấy ấy, không bằng chủ động đoạt đệ nhất đi cho lành.
Phương Mẫn nói xong câu đó rồi kéo Ngả Liên đi tính tiền. Mà Hàn Tuyết Nhu không nhịn được nhìn Đường Kim một cái, trong lòng hơi bối rối, chẳng lẽ nàng thật sự phải giành vị trí đệ nhất này sao?
Đường Kim cường đại và thần bí đã thực sự hấp dẫn nàng. Nàng hiểu rõ, mặc dù chủ ý kia rất thối nhưng cũng có chút đạo lý. Ngay cả chính nàng cũng thấy, mình đã không cách nào chống cự từng bước tiến công của Đường Kim. Rất nhiều bộ vị trên thân thể nàng cũng đã bị tên này chiếm lĩnh, nếu cứ thế này, chuyện kia xảy ra cũng chỉ là điều sớm muộn.
Đang lúc Hàn Tuyết Nhu bối rối, đột nhiên Đường Kim nói:
- Cưng à, thật ra anh cảm thấy Phương Mẫn nói rất đúng, em nên nghe cô ấy đi.
- Ớ?
Hàn Tuyết Nhu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mặt đỏ bừng:
- Anh... anh cũng nghe thấy hả?
- Bé cưng, anh chưa nói cho em biết là tai anh rất thính sao?
Đường Kim ra vẻ ngạc nhiên.
Hàn Tuyết Nhu lấy hai tay che mặt, lúc này, nàng thật sự muốn tìm cái lỗ mà chui vào.
- Hàn Tuyết Nhu, chúng ta đi thôi, ra ngoài dạo một vòng.
Phương Mẫn nhanh chóng tính tiền rồi quay lại.
- Đi dạo cái đầu cậu!
Hàn Tuyết Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Phương Mẫn một cái, đứng dậy vội vàng chạy ra khỏi quán lẩu.
Phương Mẫn nhất thời mờ mịt, nàng nói sai cái gì à?
Đường Kim lại cười rạng rỡ với Phương Mẫn:
- Nếu như cô nàng nghe đề nghị của cậu, nhất định tôi sẽ cảm tạ.
Đường Kim nói xong cũng đuổi theo Hàn Tuyết Nhu ngay lập tức.
Phương Mẫn cũng sững ra đó, rôi gương mặt cũng đỏ ké, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao Hàn Tuyết Nhu mắng nàng.
Mà lúc này, trước cửa quán lẩu, Hàn Tuyết Nhu đã bực nay càng bực thêm. Bởi nàng phát hiện một cảnh sát giao thông đang đứng bên cạnh Ferrari, dường như chuẩn bị dán giấy phạt.
- Chú cảnh sát, đừng dán giấy phạt nha, cháu lái đi ngay mà.
Hàn Tuyết Nhu vội vàng đi tới nở nụ cười ngọt ngào. Chẳng qua trong lòng đang thầm mắng cảnh sát giao thông này, ven đường không chỉ có mỗi xe nàng, sao lại chỉ dán một mình nàng chứ?
Cảnh sát giao thông này nhìn khoảng hơn ba mươi, hơi mập, mắt híp híp. Hắn nhìn Hàn Tuyết Nhu một cái, vẻ mặt không vui:
- Gọi ai là chú? Anh mới hai tám.
Hàn Tuyết Nhu thầm nghĩ: "Hai tám? Nhìn qua chắc tưởng ba tám."
Nàng đang định nói chuyện, cảnh sát giao thông lại giành trước:
- Thuận tiện nói với em, anh cũng không phải là dán giấy phạt. Xe này của em đúng không? Xin cho anh kiểm tra giấy tờ.
Bằng lái?
Hàn Tuyết Nhu nhất thời cảm thấy không ổn. Nàng mới mười sáu, tất nhiên không có bằng. Chẳng qua đầu năm nay, người lái xe không bằng cũng nhiều lắm, đặc biệt là loại đi Ferrari như nàng, căn bản chẳng ai thèm chặn.
- Không có bằng lái đúng không? Nếu không có thì thu xe trước, có gì đến đội cảnh sát giao thông nói sau.
Cảnh sát giao thông lại nói chuyện, sau đó vung tay tới một chỗ không xa:
- Đến đây, kéo xe này đi!
Hàn Tuyết Nhu nhìn lại, cách đó không xa thực sự có một chiếc xe tải. Lần này, nàng nhất thời cảm thấy không bình thường, sao giống như đối phương nhằm vào nàng vậy? Ngay cả xe tải cũng chuẩn bị xong, thế mà cũng bình thường được à?
- Chờ một chút.
Hàn Tuyết Nhu cũng không muốn Ferrari yêu quý bị lôi đi:
- Em đâu có lái xe, sao lại nói em không có bằng?
- Không lái xe? Vậy tại sao xe lại đến được đây? Hay là nó tự mọc chân chạy đến?
Cảnh sát giao thông hừ lạnh một tiếng.
Hàn Tuyết Nhu có chút bất mãn:
- Người khác lái giúp em không được à?
- Tôi cũng biết cô sẽ nói như thế, vậy xem tấm hình này trước đi!
Cảnh sát giao thông lộ vẻ châm biếm, vừa nói đã đưa ra một tấm ảnh cho Hàn Tuyết Nhu:
- Đây là bức ảnh chụp hai tiếng trước, cô lại nói mình không lái xe?
Hàn Tuyết Nhu nhìn ảnh một cái, nhất thời ngẩn người. Đó chính là ảnh nàng đang lái Ferrari, mặc dù tấm hình này không thể nào nhìn rõ người ngồi tay lái phụ, nhưng có thể nhìn rõ người lái xe là nàng.
- Tấm ảnh này chỉ có thể chứng minh cô ấy ngồi trong xe, không thể xác định cô ấy đang lái xe.
Đột nhiên có thanh âm xen vào, chính là Đường Kim đang đi ra.
- Nực cười, xe đang chạy, cô ấy ngồi ở vị trí lái, không phải cô ấy lái xe vậy thì là cái gì?
Cảnh sát giao thông lạnh lùng nhìn Đường Kim:
- Cậu chính là người ngồi bên cạnh trong tấm ảnh phải không?
- Tất nhiên không phải.
Đường Kim lại một mực phủ nhận, sau đó nhìn Hàn Tuyết Nhu:
- Cưng à, em ngồi vào tay lái đi, anh biểu diễn cho vị cảnh sát thiếu kiến thức này một chút. Anh muốn cho anh ta biết, cho dù em đang ngồi trước tay lái, xe đang chạy nhưng không phải em đang lái xe.
- Cậu nói tôi không có kiến thức?
Cảnh sát giao thông căm tức nhìn Đường Kim, dường như muốn nổi giận. Nhưng hắn lại nén cơn tức lại ngay:
- Tốt, tôi cũng muốn nhìn cậu muốn chơi trò gì?
Mặc dù Hàn Tuyết Nhu có chút mê hoặc, nhưng vẫn làm theo lời Đường Kim, ngồi vào tay lái.
- Cưng à, thắt dây an toàn, ngồi cho vững.
Đường Kim cười rạng rỡ một tiếng, đi tới đằng sau xe, sau đó không nhanh không chậm nói:
- Xe, không nhất định phải nổ máy!
Vừa dứt lời, hai tay hắn liền đặt đằng sau xe, nhẹ nhàng dùng sức, Ferrari bắt đầu chạy về phía trước.
Cảnh sát giao thông nhất thời ngạc nhiên, chờ hắn kịp phản ứng, Ferrari đã bị đẩy đi mấy trăm mét, hơn nữa tốc độ ngày càng nhanh, sắp biến mất trong tầm mắt của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận