Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 697: Ta chỉ muốn kiện y phục này mà thôi.

-Đường tiên sinh, ngươi quyết định sẽ làm như thế? – Ngọc Mẫu Đơn không thể nào che dấu vẻ kinh ngạc trong ngữ khí của mình, lần này nàng thực sự là vô cùng kinh ngạc, bất luận là ai cũng đều thấy rằng trận sinh tử quyết chiến này chẳng khác gì để Ninh Tâm Tĩnh tự tìm đường chết, Đường Kim muốn nữ nhân của mình chết sao?
-Tâm Tĩnh vì báo thù mà đã chờ đợi suốt 12 năm, thù của nàng vốn nên được báo ngay bây giờ nhưng đáng tiếc vì có Mẫu Đơn mỹ nữ nàng xem vào nên chỉ có thể báo muộn một chút. Cho dù như thế thì cũng không thể nào quá muộn được, tiết thanh minh nàng giết chết Tống Vân Phong vừa hay có thể dùng đầu của hắn tế bái cha mẹ mình. – Đường Kim không nhanh không chậm nói:
-Mẫu Đơn mỹ nữ, nếu như đến điều kiện như vậy mà nàng còn không dám tiếp nhận thì mới gọi là không có chút thành ý nào đấy!
Khẽ ngừng một chút, Đường Kim lại nói:
-Nếu như nàng không chịu nhận lời khiêu chiến này thì bây giờ ta chỉ có thể giết Tống Vân Phong ngay lập tức thôi, nhưng mà ta tin nàng sẽ đáp ứng, bởi vì đây sợ rằng đã là kết quả tốt nhất rồi.
Tống Ngọc Đan nhẹ nhàng gật đầu:
-Đường tiên sinh, đề nghị của ngươi rất là hấp dẫn, ta đúng là không thể nào cự tuyệt, một trận quyết đấu sinh tử như thế này đúng là biện pháp tốt nhất để giải quyết ân oán của hai bên, đến lúc đó bất luận là ai sống ai chết, ta tin hai bên đều không còn gì để nói.
-Vậy được, chúng ta lấy kết quả của trận quyết chiến nào ra đánh cược đi. – Đường Kim cười hì hì:
-Nếu như Tâm Tĩnh thắng thì nàng phải cởi bộ y phục đan mặc trên người nàng ra đưa cho ta, nếu như Tâm Tĩnh thua, ta sẽ mặc cho nàng xử lí, nàng muốn đưa ra điều kiện gì cũng được.
Tống Ngọc Đan không có lên tiếng, nàng dùng một ánh mắt kì dị nhìn Đường Kim, tiếng gió rít dường như cũng dừng lại tại giây phút này, không phải là gió không thổi nữa mà nó đã bị một đạo bích trướng vô hình ngăn lại, đem hàn phong cách biệt ra bên ngoài, cùng với lúc đó y phục trên người Tống Ngọc Đan bắt đầu phát ra một loạt các âm thanh khá là êm tai, trên trường thành giường như phút chốc trở nên yên tĩnh.
-Đáp ứng hắn! – một thanh âm nghiến răng kèn kẹt bỗng vang lên, chính là Tống Vân Phong đang nằm dưới đất đột nhiên lên tiếng.
Thanh âm của Tống Vân Phong rất là suy nhược nhưng vẫn kèm theo một cỗ lệ khí, đối với người luôn coi trọng mặt mũi như hắn thì điều này là một việc vô cùng nhục nhã.
Tống Ngọc Đan vẫn không lên tiếng, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Ninh Tâm Tĩnh rất lâu, sau đó lại nhìn chằm chằm Đường Kim, chăm chú tận mấy chục giây, cuối cùng nàng mới chậm rãi nói:
-Đường tiên sinh, Ninh tiểu thư chỉ là một cao thủ cổ võ, còn tam thúc của ta là một cao thủ Tiên môn, điểm này có lẽ ngươi rất rõ ràng phải không?
-Mẫu Đơn mỹ nữ, việc rõ ràng như thế ta tự nhiên là hiểu a! –Đường Kim hời hợt nói.
-Nếu đã như thế thì ván cược này rõ ràng là sẽ phải thua, tại sao ngươi vẫn còn muốn đặt cược? – ngữ khí của Tống Ngọc Đan có chút mê hoặc.
Đường Kim than nhẹ một hơi, sau đó làm ra một bộ dáng thâm tình:
-Bởi vì ta là một người chung tình, nếu như Tâm Tĩnh chết, ta sống tiếp có ý nghĩa gì chứ?
Ninh Tâm Tĩnh ngẩn ra, nàng vô thức nhìn Đường Kim một cái, dù biết Đường Kim này chín thành là đang chém gió nhưng trong lòng nàng dường như vẫn bị thứ gì đó xúc động, một cảm giác nói không nên lời đang trực trào.
-Đường tiên sinh, nếu như người khác nói ra lời này ta còn tin, nhưng nếu ngươi nói ra lời này thì thực sự rất khó để người khác tin tưởng a. – Tống Ngọc Đan khẽ lắc đầu:
-Theo lý mà nói thì ta không nên do dự mà lập tức dứt khoát cược với ngươi, chỉ là ta nghĩ điều này quá không bình thường, lẽ nào ngươi thực sự tin tưởng rằng hai tháng sau Ninh Tâm Tĩnh có khả năng đánh bại được tam thúc của ta sao?
-Mẫu Đơn mỹ nữ, nàng không dám cược sao? – Đường Kim lười biếng hỏi.
-Không, cược thì vẫn phải cược. – trên mặt Tống Ngọc Đan lộ ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp, gió lạnh lại lướt làm y phục của nàng phát ra từng tiếng đinh đang đinh đang:
-Nhưng mà tiền cược cần phải thay đổi một chút.
-Ờ, thay đổi như thế nào? – Đường Kim có chút mê mang.
-Nếu như Ninh Tâm Tĩnh thắng hay nói cách khác là ngươi thắng thì ta không thể đưa y phục cho ngươi được. – Tống Ngọc Đan khẽ cười:
-Hai năm trước ta đã từng nói qua, kiện y phục này của ta không thể đưa cho người khác được, bởi vì nó giống như là thân thể của ta vậy, nếu như ngươi muốn kiện y phục này thì phải lấy luôn cả ta, cũng chính là nói, nếu ngươi thắng thì chuẩn bị sính lễ tới Tống gia lấy ta về đi.
-Thật ra ta chỉ muốn mỗi kiện y phục mà thôi. – Đường Kim lẩm bẩm.
-Đường tiên sinh, nếu như ngươi không thể tiếp nhận điều kiện này thì hay là chúng ta không đánh cược nữa đi. – Tống Ngọc Đan thản nhiên nói.
-Được rồi, ta đáp ứng là được chứ gì. – Đường Kim gật đầu:
-Mẫu Đơn mỹ nữ, mọi việc cứ quyết định như vậy đi, tên tam thúc ngu ngốc kia của nàng tuy rằng bị thương khá nặng nhưng ta tin rằng hơn hai tháng sau chắc hắn không có vấn đề gì đâu nhỉ? Ờ, Nếu như đến tiết thanh minh mà hắn chạy mất hoặc không dám xuất hiện thì nàng sẽ phải lấy thân mình ra bồi thường đó nha!
-Yên tâm đi, ta đảm bảo ngày hôm đó tam thúc của ta nhất định sẽ tới, hơn nữa ta còn có thể hứa rằng trong đoạn thời gian này Tống gia chúng ta sẽ không có bất cứ ai tới gây phiền phức cho Ninh tiểu thư. – Tống Ngọc Đan khẽ cười một cái:
-Nói thật lòng, ta rất mong đợi tới tiết thanh minh đó.
-Ta cũng rất mong đợi. – Đường Kim ngáp dài một cái, sau đó liền duỗi tay ôm lấy Ninh Tâm Tĩnh vào lòng:
-Mẫu Đơn mỹ nữ, tiết thanh minh lại gặp nhé, bye bye!
Vừa dứt lời Đường Kim đã đem theo Ninh Tâm Tĩnh cùng biến mất.
Tống Ngọc Đan nhìn chằm chằm vào vị trí Đường Kim vừa biến mất, trong mắt lóe qua một tia kinh ngạc.
Một bóng trắng khẽ lóe lên, bên cạnh Tống Ngọc Đan xuất hiện thêm một nam tử, chính là Thu Phong Hàn.
-Sư muội, ta thấy rằng muội không nên cược với hắn mới phải. – Thu Phong Hàn lắc đầu:
-Đường Kim không phải là kẻ ngốc, hắn nhất định là có âm mưu gì đó.
-Sư huynh, ngươi quá cẩn thận. – Tống Ngọc Đan khẽ cười một cái:
-Càng hơn nữa ván cược này đối với ta mà nói thì bất luận thế nào cũng sẽ không tính là thua.
-Cái này, sư muội dường như còn có tính toán khác? – Thu Phong Hàn hơi kinh ngạc hỏi.
-Đến lúc đó ngươi nhất định sẽ biết. – trên mặt Tống Ngọc Đan vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, sau đó nàng liền quay người lại:
-Phiền sư huynh giúp ta đưa tam thúc về Tống gia, ta phải đi trước đây!
Nói xong nàng liền nhẹ nhàng bay đi.
-Haiz, lại phải làm cu li rồi. – Thu Phong Hàn thầm nhủ một câu sau đó mới lắc mình tới bên cạnh Tống Vân Phong, nhấc hắn lên rồi trực tiếp phi thẳng xuống hướng bên dưới trường thành.
Lúc nfay Đường Kim đã ôm Ninh Tâm Tĩnh về tới đỉnh Ninh Sơn, nơi này gió thổi cũng rất mạnh nhưng còn xa xa không bằng trường thành.
-Đường Kim, ngươi thực sự nắm chắc… - Ninh Tâm Tĩnh nhịn không được muốn lên tiếng hỏi, nhưng còn chưa hỏi xong đã đột nhiên phát hiện khung cảnh xung quanh khá là quen mắt làm, nàng thất thanh kinh hô:
-Đây, đây là đỉnh Ninh Sơn? Chúng ta quay về Ninh Sơn rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận