Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1012: đừng mơ ta sẽ chịu trách nhiệm với cô

Đường Kim vừa quay đầu liền thấy một nữ sinh khá là xinh đẹp dáng người cũng tạm ổn, ăn mặc khá là sexy, áo cộc quần bò bó, trên cổ đeo một chiếc vòng bạch kim khá là bắt mắt.
Trên tay nữ sinh này đang cầm một quyển sách, lúc này nàng đang vô cùng phẫn nộ nhìn Đường Kim , cái này cũng khó trách, nàng vốn đang nằm yên tĩnh trên cỏ đọc sách, ai ngờ không biết từ đâu đột nhiên có một nam sinh nằm ngay bên cạnh nàng, nàng tự nhiên là sẽ ho rằng hắn định giở trò lưu manh rồi.
-Thật xin lỗi, nhận nhầm người. – Đường Kim cũng có chút buồn bực, dứt lời liền đứng ngay dậy quay người rời đi.
Tuy rằng nữ sinh kia khá là xinh gái, nếu như không tính đại loli Bối Hương Hương thì nữ sinh này dã là người xinh nhất hắn từng thấy ở đại học Thiên Nam, bất quá Đường Kim cũng chẳng có hứng thú lắm với nàng, bên cạnh hắn tùy tiện lấy ra một mỹ nữ cùng đều xinh hơn nàng nhiều, không nói đâu xa, chỉ cần Lạc Phỉ Phỉ cũng đủ hơn nàng mấy lần rồi.
Nếu đã không có hứng thú với nàng thì Đường Kim tự nhiên cũng lười giải thích quá nhiều, hơn nữa việc này cũng không thể giải thích rõ ràng được, hắn không thể nói một tiếng trước hắn ngủ ở chỗ này, sau đó thuấn di tới kinh thành một lúc, lúc quay lại đã bị nàng chiếm mất chỗ nên mới dẫn tới tình huống như thế này a.
Nếu hắn nói vậy thì nàng sẽ tưởng hắn bị tâm thần mất.
-Này, ngươi đứng lại cho ta. - nữ sinh kia ngẩn ra một giây sau đó lập tức phẫn nộ hô lên, đồng thời từ dưới đất đứng dậy:
-Ngươi chỉ xin lỗi một câu đã muốn chạy sao?
Đường Kim quay người lại, có chút buồn bực nhìn nàng;
-Vậy cô muốn thế nào? Ta phải nói trước là ta mới chỉ nằm cạnh cô không tới mười giây đâu nha, cái này không thể tính là ngủ với cô được, đừng mơ ta sẽ chịu trách nhiệm với cô.-Ngươi...ngươi nói gì? - nữ sinh kia tức giận mặt đỏ phừng phừng:
-Ngươi là đồ lưu manh.
-Cô mới lưu manh ấy. – Đường Kim bất mãn nói:
-Ta chỉ không cẩn thận nên mới nằm cạnh cô có mấy giây vậy mà cô đã đòi giở trò lưu manh với ta lại còn bắt ta chịu trách nhiệm, cô mới là nữ lưu manh ấy, bất quá ta nói cho cô biết, bãi cỏ này chính là nơi công cộng, cô ngồi chỗ cô, ta ngủ chỗ ta, cho dù có sát nhau thì cô cũng quản không được ta. Được rồi, mọi việc chính là như thế, ,ta đi đây.
Đường Kim liến thoắng một đoạn dài xong tiếp tục quay người rời đi, hắn không muốn dây dưa chuyện này vơi nữ sinh cho nên mới chuồn rất nhanh, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Đáng thương cho nữ sinh kia cãi lí cãi không lại Đường Kim, nàng tức giận mặt đỏ bừng, bước mắt thiếu chút nữa thì chảy ra, nhưng mà đợi nàng kịp phản ứng lại thì hắn đã chuồn mất tự bao giờ.
Đường Kim cảm thấy mình khá là oan ức, lần này hoàn toàn không phải lỗi của hắn mà chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
-lần sau phải cẩn thận một chút, nếu không may thuấn di vào ngay trên người nữ sinh đang khỏa thân nào thì phiền phức lớn mất. – Đường Kim tự nhắc nhở bản thân một câu.
Hôm qua hắn đi dạo loanh quanh cũng gặp phải hai lần phiền phức, hôm nay không đi dạo, chỉ muốn tìm một chỗ ngủ nướng một phát cũng ngủ ra được phiền phức, vậy rốt cuộc hắn nên làm gì mới không gặp phiền phức chứ?
-Không bằng đi tham gia quân huấn cho xong. – Đường Kim cuối cùng cũng đưa ra quyết định, ra bãi tập quân sự ít nhất còn được ngắm Lạc Phỉ Phỉ, thấy mỹ nữ tâm tình của hắn sẽ tốt hơn một chút.
Thế là hắn liền xách đít đứng dậy chạy ra bãi tập quân sự, mấy giáo quan đối với việc Đường Kim thích đến thì đến thích đi thì đi cảm thấy rất bất mãn,, bất quá bọn họ đều biết Đường Kim và Lạc Phỉ Phỉ có quan hệ rất đặc biệt, hơn nữa bối cảnh của Lạc Phỉ Phỉ lại rất lớn nên không ai dám ý kiến gì, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn mà thôi.
Cả buổi sáng chẳng có gì đặc sắc, quân huấn xong Đường Kim lại kéo Lạc Phỉ Phỉ đi ăn trưa, lần này hai người không có đi ăn riêng mà là vào căn tin của trường.
Cách bãi tập không xa là căn tin số 3 của đại học Thiên Nam, nơi này là nơi chuyên phục vụ cho giáo viên công chức trong trường, bất quá mấy năm nay đã bắt đầu mở cửa với sinh viên, những giáo quan đến huấn luyện quân sự lần này cũng được chỉ định sẽ ăn cơm ở đây, họ có một gian riêng chuyên cung cấp đồ ăn miễn phí.
Lúc này nhiều nam giáo quan trong lòng đang thầm mắng Đường Kim ăn bám đàn bà, bởi vì bọn họ vừa nấy Lạc Phỉ Phỉ mới lấy cho Đường Kim một đĩa đầy thức ăn.
Càng làm bọn họ cảm thấy buồn bực là hai từ ăn bám rất khó nghe nhưng có thể ăn bám được Lạc Phỉ Phỉ thì nam nhân nào mà không thích?
-Chồng, sao chàng lại chạy ra huấn luyện làm gì vậy? – Lạc Phỉ Phỉ hỏi Đường Kim.
-Thân ái, nói đến ta lại thấy bực, thôi không nói nữa. – Đường Kim không vui nói:
-Chúng ta ăn cơm đi.
Đường Kim rất nhanh đã biến buồn bực thành thức ăn, từng miếng từng miếng ngấu nghiến hết sạch đĩa cơm, thấy bộ dáng này của hắn, Lạc Phỉ Phỉ càng cảm thấy kì quái, trên đời này có chuyện gì có thể làm cho lão công của nàng cảm thấy bực mình được chứ?
Trong căng tin lúc này đang là giờ cao điểm,sinh viên ra ra vào vào tấp nập cho nên khá là chật chội và ồn ào, không ít người vừa ăn vừa nói chuyện, còn có cả vừa ăn vừa xem phim các loại, cũng có không ít nam sinh nữ sinh vừa ăn vừa nhìn lén mấy mỹ nữ giáo quan và mấy anh giáo quan đẹp trai bên này.
Đang lúc cao trào thì một thanh âm phẫn nộ vang lên:
-Chính là hắn, hắn chính là tên lưu manh kia.
Thanh âm này khá là vang dội, nhất thời áp hết tất cả những tạp âm khác trong căng tin, ít nhất có đến cả trăm người đều đổ dồn ánh mắt về phía mỹ nữ vừa lên tiếng.
-Ý, đó chẳng phải Lý Uyển Kiều sao?
- Lý Uyển Kiều? Hoa khôi của viện kế toán, đồng thời cũng là một trong thập đại hoa khôi của cả trường đó hả?
-Còn không phải nàng sao, thập đại hoa khôi bài danh thứ 8 đó.
-Nàng làm sao thế? Hình như bị người khi dễ thì phải.
-Chắc bị ai dở trò lưu manh rồi.
-Đệch,ai làm mất việc mà ta một mực muốn làm nhưng chưa làm được vậy?
-Kia kìa, tên kia hình như là tân sinh viên tên Đường Kim thì phải...
-Cái tên tán được mỹ nữ giáo quan đấy á?
..
Trong căn tin không ít người đang to nhỏ bàn tán, còn Đường Kim sau khi nghe thấy thanh âm kia liền cảm thấy khá là buồn bực, đó chẳng phỉ là nữ sinh lúc này ngồi trên bãi cỏ sao? Thật đúng là âm hồn bất tán, đi ăn bữa cơm cũng gặp phải nàng.
Vừa ngẩng đầu Đường Kim liền ngẩn ra, đúng là nữ sinh kia, nhưng lại không phải chỉ là mỗi mình nàng, lúc này đi cùng nàng còn có cả hơn chục nữ sinh khác đang hùng hổ xông tới bên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận