Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 661: Cũng rất xứng với ngươi.

-Một vạn?
Mọi người nhất thời cạn cmn lời, tên gia hỏa Đường Kim này cố ý đến làm loạn hay sao?
Lúc trước một chiếc dây chuyền có 5 tệ, hắn vừa mở mồm ra là mười triệu, bây giờ chiếc này chí ít cũng có giá hai mươi triệu thì hắn lại mở mồm ra trả có một vạn?
Không biết là do mọi người vẫn chưa kịp phản ứng hay do vừa rồi Hứa Phiêu Phiêu bị Đường Kim hố cho một quả thảm như kia mà nhất thời không có ai tiếp tục ra giá.
-Còn có người ra giá không? – nhìn thấy tình huống không ổn, Tạ Mẫn vội vàng lên tiếng.
Có vài người dang do dự muốn đẩy giá thì đúng vào lúc này Đường Kim lại lên tiếng:
-Mọi người đừng có lo lắng, chiếc dây chuyền này tuyệt đối không phải là do ta dùng 5 tệ mà mua được.
Vài cánh tay mới giơ lên được một nửa thì lại lập tức hạ xuống, cho dù Tạ Mẫn vừa khẳng định giá trị của chiếc dây chuyền này đại khái khoảng hai mươi triệu nhưng vừa mới được chứng kiến bi kịch của Hứa Phiêu Phiêu nên trong lòng mọi người vẫn đang để lại một bóng ma, nếu như Đường Kim không bồi thêm câu nói kia thì họ còn cảm thấy ổn ổn, nhưng mà Đường Kim lại làm ngay một câu như thế thì họ lại bắt đầu lo lắng, sợi dây chuyền này có thể nào có vấn đề gì không?
Còn Hứa Phiêu Phiêu và Hà Bất Bình thì dường như vẫn chưa hết hoàn hồn vì năm mươi triệu vừa không cánh mà bay nên cũng không dám báo giá, không khí của buổi đấu giá lập tức trở nên khá quỷ dị, một sợi dây chuyền kim cương chỉ được ra giá có một lần, hơn nữa là một cái giá rất thấp mà không có ai dám đẩy giá lên.
-Đường tiên sinh, chúng mừng ngài, chiếc dây chuyền này đã thuộc về ngài. – cuối cùng thì thanh âm của Tạ Mẫn cũng vang lên, ngữ khí của nàng khá là cổ quái.
-Một nam nhân vĩ đại thì sẽ luôn có vận khí vĩ đại, vận khí của ta thật là tốt a! – Đường Kim cười hì hì, ôm Diệp Tử Vận đứng dậy rồi cùng đi về phía Tạ Mẫn.
Từ trong tay của Tạ Mẫn nhận lấy dây chuyền, Đường Kim trực tiếp đem nó đeo lên cái cổ trắng nõn nà của Diệp Tử Vận, một viên kim cướng to lớn vừa hay treo ngay chỗ cái khe sâu vun vút trước ngực nàng, dưới ánh đèn lấp lánh, viên kim cương phát ra ánh sáng óng ánh càng làm cho người ta có xung động muốn thám hiểm cái khe đó của nàng.
Nhìn rõ viên kim cương xinh đẹp kia mọi người nhất thời mới minh bạch, lần này sợi dây chuyền này thực sự là một món đồ có giá trị liên thành, phát hiện này làm mọi người cạn cmn lời, tên gia hỏa này chỉ dùng một vạn tệ mà mua được cả một sợi dây chuyền kim cương?
Một vài người thì liếc qua Tạ Mẫn, Tạ Mẫn rõ ràng là biết rõ giá trị của sợi dây chuyền, nhưng nàng lại không hề nói quá nhiều về nó, nếu như nàng nói thêm vài câu nữa thì Đường Kim khẳng định sẽ không dễ dàng đấu giá được nó với cái giá thấp như thế, mà nhìn bộ dáng nhẹ nhàng của Tạ Mẫn lúc đưa sợi dây chuyền cho Đường Kim thì sợ rằng là nàng được trả nợ nhân tình cho hắn rồi, dù sao thì lượt giao dịch thứ nhất, năm mươi triệu kia cũng là do Đường Kim giúp nàng có được.
Nghĩ đến đây thì ánh mắt mọi người nhìn Hứa Phiêu Phiêu đều có chút ý vị đáng thương, đây ngang như là Hứa Phiêu Phiêu vừa dùng một cái giá lớn để mua cho Đường Kim một sợ dây chuyền vậy, Hứa Phiêu Phiêu hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt ả càng thêm trắng nhợt.
-Thân ái à, sợi dây chuyền này rất xứng với nàng. – Đường Kim nhìn chằm chằm vào trước ngực Diệp Tử Vận, một bộ dáng rất si mê, chỉ là một giây sau hắn lại quay đầu lại nhìn Hứa Phiêu Phiêu:
-Ờ, Thực ra thì sợ dây chuyền năm tệ kia rất là xứng với cô đấy.
-Đường Kim, ngươi… - Hứa Phiêu Phiêu bật phắt dậy, nhưng thân thể nàng còn chưa kịp đứng thẳng thì nàng đã ôm lấy ngực mình, trên mặt lộ ra một tia thống khổ.
-Phiêu Phiêu! – Hà Bất Bình vội vàng đỡ lấy Hứa Phiêu Phiêu sau đó nhìn về phía Tạ Mẫn:
-Tạ tiểu thư, thứ lỗ cho Phiêu Phiêu nhà ta trong người không được khỏe, ta đưa nàng về trước.
-Được! – Tạ Mẫn gật đầu.
Hà Bất Bình lập tức ôm Hứa Phiêu Phiêu rời đi, đối với họ mà nói thì rời đi lúc này mới là lựa chọn tốt nhất, vừa bị Đường Kim hố cho một vố đau như thế, còn mặt mũi nào mà ở lại nữa chứ.
-Ờ, chúng ta tiếp tục đấu giá kiện đồ vật thứ ba. – Tạ Mẫn dường như không thèm để ý lắm đến việc Hà Bất Bình và Hứa Phiêu Phiêu rời đi, thực ra thì những người khác cũng chẳng ai quan tâm, buổi đấu giá từ thiện cứ thế tiếp tục.
-Ách, cái đó, thực ra chúng ta cũng phải đi. – đúng lúc này Đường Kim lại lên tiếng.
-Đường tiên sinh, ngài và Diệp tiểu thư không thể ở lại thêm chút nữa sao? – Tạ Mẫn khẽ ngẩn ra, hiển nhiên là nàng không muốn Đường Kim rời đi sớm như thế.
-Thực ra ta rất muốn ở lại thêm lúc nữa, nhưng nếu ta vẫn cố ở lại đây thì sợ rằng mọi người sẽ gặp nguy hiểm. – Đường Kim ôm lấy eo Diệp Tử Vận, làm bộ bất lực nói:
-Cho nên ta rời đi mới tốt, nếu không sợ rằng buổi đấu ra từ thiện này khó mà tiếp tục được nữa.
Sắc mặt mọi người khẽ biến, Bạch Đại Hải trực tiếp hỏi:
-Đường huynh, huynh có thể nói rõ hơn một chút được không?
-Được rồi, thực ra đây vốn là chuyện riêng của ta, nhưng mà ta với các người đều không thù không oán nên ta không muốn hại mọi người. – Đường Kim chậm rãi nói:
-Kì thực ta vốn tính là qua một thời gian nữa mới tới kinh thành nhưng mà bỏi vì đột nhiên có người gọi điện uy hiếp ta nên ta mới phải tới kinh thành vào lúc này, ờ… ở đây khả năng có người cũng biết, thực ra buổi trưa ta vẫn còn đang ở thành phố Lạc Bắc.
-Đường huynh bị uy hiếp thế nào? – sắc mặc Bạch Đại Hải có chút ngưng trọng.
-Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là Nhạc Minh Huy uy hiếp sẽ giết Tử Vận mà thôi, bởi vì hắn cho rằng là ta khiến cho vợ hắn Hứa Nha Nha biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ. – Đường Kim hời hợt nói:
-Nếu không ngoài dự liệu của ta thì tối nay hắn sẽ hạ thủ với Tử Vận, lúc trước Hứa Phiêu Phiêu còn đang ở đây thì ta còn nghĩ là không có việc gì, nhưng bây giờ Hứa Phiêu Phiêu rời đi rồi, ta cũng phải đem Tử Vận đi thôi, nếu không sợ rằng sẽ liên lụy tới mọi người.
-Thì ra là thế. – Bạch Đại Hải gật đầu:
-Đường huynh, có cần ta giúp gì không?
-Ờ, không cần, ta có đủ tự tin có thể bảo vệ được Tử Vận. – Đường Kim tự tin nói.
-Đường tiên sinh, nếu đã như vậy thì ta cũng không giữ ngài ở lại nữa. – lúc này Tạ Mẫn cũng lên tiếng:
-Dù nói thế nào thì ta tin mọi người đều sẽ cảm tạ hành động của ngài.
Không ít người hướng Đường Kim cười thân thiện, hiển nhiên mọi người đều tin tưởng những lời vừa rồi của Đường Kim.
-Ờ, không cần cảm ơn ta, thật ra ta chỉ muốn cùng Tử Vận về nhà sớm một chút… hehe các người cũng hiểu đó. – trên mặt Đường Kim lộ ra một nụ cười đầy mờ ám, sau đó hắn lập tức ôm Diệp Tử Vận đi ra ngoài, những nam nhân có mặt ở đây không ít người cũng lộ ra nụ cười kiểu “ta hiểu mà”, lúc này đây không ít người đều nghĩ rằng kì thật Đường Kim cũng khá là dễ gần.
Mắt nhìn Đường Kim và Diệp Tử Vận chuẩn bị ra đến cửa, Tạ Mẫn đang chuẩn bị tiếp tục tổ chức đấu giá thì đúng vào lúc này Đường Kim bỗng dừng bước quay phắt lại, sắc mặt khẽ biến, trầm giọng quát:
-Tất cả im lặng! Đừng lên tiếng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận