Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 1343: Ta bị các nàng giam lỏng rồi.

"Lập Thành, sự tình không có đơn giản như vậy, tu tiên giả sớm đã có, Tiềm Long có Thần Long sứ giả, bọn họ cũng là người tu tiên, nhưng lúc đó vẫn là không ai có thể đối phó được Đường Kim, hiện tại mặc dù có càng nhiều cao thủ xuất hiện, nhưng ta nghĩ, cho dù là trong hàng ngũ tu tiên giả Đường Kim cũng là một tồn tại rất mạnh." Lam Thế Tuấn lắc đầu,
"Chỉ tiếc chúng ta không lí giải nhiều về tu tiên giả, rất nhiều tin tức đều không thể biết được."
"Lần này là ta thiếu cẩn thận, cho tới nay ta đều là tính trước làm sau, nhưng lúc này sự tình phát sinh quá đột ngột, ta rốt cục cũng không nhẫn được nữa." Bạch Đại Hải khe khẽ thở dài,
"Năm đó ta vẫn hy vọng có thể cùng Đường Kim bảo trì một mối quan hệ tốt đẹp, hai năm trước chúng ta và Diệp Tử Vận bên kia vẫn duy trì hợp tác tốt đẹp, chỉ là, cho tới nay, bất luận là Tiêu Đại Nhi hay là Đường Kim, đều tựa hồ không có ý cùng chúng ta thâm giao, để cho ta phải tính nước khác."
-Tên vương bát đản Đường Kim trong mắt chỉ có mỹ nữ, chúng ta ba nhà đều không có mỹ nữa nào được hắn để mắt tới!" Hoàng Lập Thành có chút tức giận:
"Về phần Tiêu Đại Nhi, yêu nữ kia nếu thật muốn cùng chúng ta hợp tác, ta còn không dám cùng nàng hợp tác, bị nàng bán lúc nào cũng không biết!"
"Đại Hải, hiện tại hối hận cũng đã không kịp, việc cấp bách trước mắt chúng ta phải điều tra rõ ràng mọi chuyện, lần này dù sao cũng không phải chúng ta động thủ trước đấy, Đường Kim chưa chắc sẽ tới gây phiền toái cho chúng ta." Lam Thế Tuấn mở miệng nói:
"Chỉ bất quá, chúng ta vẫn phải hai tay chuẩn bị, vừa phải biết rõ ý đồ của Đường Kim, vừa phải biết được thực lực chân chính của hắn để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra."
"Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy." Bạch Đại Hải gật đầu,
"Tình huống xấu nhất sợ là chúng ta chỉ có thể hi vọng mấy tu tiên giả chúng ta mời tới có thể đối phó được Đường Kim."
Lam Thế Tuấn cùng Hoàng Lập Thành đều trầm mặc xuống, giờ khắc này, tâm tình của ba người đều có chút tối tăm.
Ban đêm, kinh thành sóng ngầm bắt đầu khởi động, biểu hiện ra bên ngoài vẫn là gió yên biển lặng, chí ít đối với Đường Kim mà nói, buổi tối hôm nay thật là êm ả, hắn đợi nửa ngày cũng không thấy ai mờ tới cửa, cuối cũng đành ôm Diệp Tử Vận ngủ hết buổi tối.
Sáng sớm ngày thứ hai.
"Một đám người nhát gan ngu ngốc a!" Đường Kim sau khi tỉnh lại liền cảm khái một câu, thực sự là quá khiến hắn thất vọng , xem ra hôm nay hắn không thể ở chỗ này chờ người tự đến chịu chết rồi.
Ăn xong bữa sáng, Đường Kim liền mang theo Diệp Tử Vận ra ngoài.
"Lão công, chúng ta đi đâu đầu tiên?" Trên xe, Diệp Tử Vận mở miệng hỏi.
"Mẫu Đan các." Đường Kim đáp.
Diệp Tử Vận hơi ngẩn ngơ:
"Lão công, chàng muốn đi tìm Tống Ngọc Đan?"
"Đúng vậy a, có một số việc ta phải hỏi nàng một chút." Đường Kim gật đầu.
"Cái kia, ta đi cùng có phải là hơi bất tiện không?" Diệp Tử Vận thoáng chần chờ một chút hỏi.
"Không sao, nàng cứ lái xe đi." Đường Kim không hề do dự đáp
"ân, lão công." Diệp Tử Vận tựa hồ cao hứng hơn không ít.
Chiếc Audi không nhanh không chậm lướt đi trên đường phố kinh thành, lần này Đường Kim không thuấn di, hắn muốn tìm một chút cảm giác tồn tại, không thể lúc nào tới lui cũng len lén lút lút được, hôm nay phải quang minh chính đại một chút, nếu không người khác làm sao biết hắn đang ở kinh thành ?
Từ Tiêu gia đến Mẫu Đan các không hề gần, hơn nữa Diệp Tử Vận lái xe cũng không nhanh, vì vậy mãi nửa giờ sau, xe mới dừng trước cửa Mẫu Đan các.Đường Kim vừa đi vào bên trong liền lập tức phát hiện tình huống có chút không đúng.
Mẫu Đan các khá là thanh vắng, bất quá cái này cũng hợp với lẽ thường, Đường Kim đã tới đây vài lần, sinh ý ở đây cũng không tốt lắm, đại bộ phận thời gian đều không có mấy khách nhân, không có biện pháp, ai bảo những thứ kia đều bán rất đắt, ngọc khí xa xỉ ở đây chẳng có mấy người có thể mua được cả.
Nhưng Đường Kim dù sao đã tới vài lần, ở đây tuy rằng quạnh quẽ, nhưng cũng có không ít nhân viên bán hàng xinh đẹp, mà bây giờ, nhưng lại ngay cả số lượng những nhân viên cũng trở nên ít đi, chỉ còn lại bốn người, hơn nữa, những người này Đường Kim đều thấy rấ lạ mắt.
Càng bất bình thường chính là, hiện tại những nhân viên bán hàng tươi trẻ xinh đẹp này cư nhiên đều là người tu tiên, hơn nữa tu vi cũng đều không kém, chí ít đều là Trúc Cơ kỳ, thậm chí còn có Kim Đan kỳ.
Mặc dù vậy Đường Kim cũng không đặt các nàng ở trong mắt, nhưng các nàng chạy tới nơi này làm người bán hàng, tuyệt đối là điều không bình thường, mặc dù là ở tiên giới, chỉ sợ cũng sẽ không để cho tu tiên giả Kim Đan kỳ tới chỗ như thế này bán hàng, lại càng không cần phải nói tới phàm giới.
Tuy rằng nghĩ không thông, nhưng Đường Kim cũng không quản các nàng, hắn chỉ ôm Diệp Tử Vận tiếp tục đi lên lầu.
Nhưng hắn mới vừa tới bên cạnh cầu thang, một nhân viên xinh đẹp liền cản đường "Xin lỗi, trên lầu là chỗ tư nhân, không thể đi tới!"
Cô gái này tuy rằng trong miệng nói xin lỗi, nhưng trong ngữ khí của nàng không có chút thành ý nào, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cao cao tại thượng.
"Ta biết là chỗ riêng tư, bất quá đây là chỗ riêng tư của ta." Đường Kim thản nhiên nói:
"Hiện tại, ngươi là tự mình tránh ra hay là muốn ta động thủ?"
"Ngươi muốn động thủ?" Cô gái này cười nhạt một tiếng, trong mắt tràn đầy ý vị khinh thường, trong mắt nàng Đường Kim chỉ là người thường, không có biện pháp, ai bảo Đường Kim đem tu vi hiện tại ẩn dấu quá tốt, người có tu vi thấp hơn hắn rất khó có thể phát hiện hắn là người tu tiên.
"Thật ra ta càng muốn động cước." Đường Kim thản nhiên nói:
"Bất quá nơi này là chỗ của ngọc mỹ nhân, ta cho nàng mặt mũi, nếu như ngươi lập tức thức thời cút ngay, ta có thể không đem ngươi đạp ra ngoài."
"Cút!" Cô gái kia lạnh giọng quát một tiếng, một cước đạp về hướng Đường Kim.
Đường Kim cũng hầu như cũng đồng thời ra chân, phát sau mà đến trước, đá trúng ngay vào lưng nàng, làm nàng trực tiếp bay ra khỏi Mẫu Đan các.
Ba nữ tử còn lại đồng thời đều biến sắc, sau đó thì cùng nhau đánh về phía Đường Kim, chỉ là các nàng còn không có chạm được tới người hắn, ba đạo chưởng phong liền ập tới, đem thân thể của các nàng đánh bay ra ngoài Mẫu Đan các.
"Ách..." Vài tiếng rên rỉ đau đớn vang lên, tứ nữ hầu như đồng thời rơi xuống trên mặt đất, mà Đường Kim thì ôm Diệp Tử Vận không chút hoang mang lên lầu.
Rất nhanh, Đường Kim liền đi tới lầu ba, sau đó hắn thấy Tống Ngọc Đan đang ngồi ở trên ghế lẳng lặng đọc sách.
"Ngọc mỹ nhân, có thể nói cho ta biết, bốn nữ nhân dưới lầu kia là thế nào không?" Đường Kim đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.
Tống Ngọc Đan ngẩng đầu, nhìn Đường Kim,trên khuôn mặt thanh lệ xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt:
"Rất đơn giản, ta bị bọn họ giam lỏng."
"Giam lỏng?" Đường Kim khẽ nhíu mày,
"Bọn chúng là ai?"
"Đều là đồng môn sư tỷ sư muội của ta." Tống Ngọc Đan ngữ khí như thường,
"Bọn họ coi như là phụng mệnh làm việc, sư phụ lo lắng ta trốn đi nên mới cử bọn họ giám sát ta."
"Ta không phải bảo nàng nếu gặp nguy hiểm thì lập tức kêu cứu sao?" Đường Kim có chút không vui,
"Ngọc mỹ nhân, sao nàng không biết nghe lời chút nào vậy? Nếu không phải ta chủ động tới ở đây, có phải nàng căn bản sẽ không nói chuyện này cho ta biết không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận